Khiêm Dạ Hiên đứng sau cánh cửa day day mi tâm, quay người bước nhanh vào phòng tắm. Anh để cho dòng nước mát từ từ trôi qua cơ thể, bao bọc lấy từng thớ thịt. Khiêm Dạ Hiên mặc chiếc áo thun đơn giản màu đen và quần dài thoải mái, đứng trước cửa sổ đang mở. Gió lùa vào từng kẽ tóc còn ẩm ướt của anh, mơn man da đầu mát lạnh. Anh với tay mở ngăn kéo, lấy gói thuốc và bật lửa ra, ngậm một điếu thuốc lên miệng, tay thuần thục mồi lửa.
Ngoài trời bất chợt đổ mưa, từng giọt, từng giọt, từ trên trời cao rơi xuống, nhanh chóng vỡ vụn. Anh đứng bất động hồi lâu, ngắm nhìn từng tán lá đang run rẩy trong gió, in xuống đất những hình thù quái dị. Khiêm Dạ Hiên đột nhiên lại nhớ đến những kỉ niệm lúc trước. Cả ba người cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ, chật chội nhưng ấm áp. Họ tựa đầu vào nhau, lắng nghe âm thanh quen thuộc từ tiếng mưa rơi trên mái nhà. Từng lời nói của ba mẹ cứ văng vẳng bên tai anh, nụ cười, cái hôn, cái xoa đầu đầy tình thương, tất cả chỉ mãi là kỉ niệm xa vời, bị lớp bụi mờ thời gian vây kín...
Khiêm Dạ Hiên lên giường, chẳng bao lâu sau lại ngủ thiếp đi. Anh nhìn thấy ba mẹ đang ở trong bếp, chuẩn bị món ăn mà anh thích nhất. Anh chạy lại, muốn chạm vào tà áo đang tung bay của mẹ. Đoàng! Khung cảnh trước mặt anh đột nhiên có vết nứt, hình ảnh ba mẹ đang mỉm cười dần dần lu mờ. Anh nhìn thấy đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012214/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.