Khiêm Dạ Hiên lái xe về nhà. Anh vừa bước xuống đã nhìn thấy Trương Hứa đứng ở cửa, trên tay cầm một ly trà nóng, đôi mắt nhìn xa xăm. Anh bước tới gần ông, chào một tiếng:
“Ba.”
Trương Hứa đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm trọng bảo:
“Mấy hôm nay bọn người ở phía bắc Lâm Thành liên tục quấy rối, muốn chạy đến chiếm dụng đất của chúng ta. Sáng mai con đem người đi giải quyết đi.”
Khiêm Dạ Hiên im lặng một lúc, sau đó gật đầu bước vào trong. Dạo gần đây, có rất nhiều người dưới trướng của Trương Hứa không phục ông ta, cho nên mới xảy ra nội chiến. Ai cũng muốn giành lấy địa bàn để kiếm kế sinh nhai, giành lấy chiếc ghế thống trị này để có thể nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Có điều, dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng sức khỏe của Trương Hứa lại rất tốt, đầu óc càng minh mẫn, muốn nhường lại cũng khó, mà cho dù có nhường thì cũng là dành cho Khiêm Dạ Hiên chứ không tới lượt bọn người ganh ghét kia.
Anh vào phòng, đóng cửa lại, bước tới chiếc ghế đơn trong phòng mà ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khiêm Dạ Hiên lại ngậm một điếu thuốc, thở ra làn khói trắng mỏng manh. Quả thực, hai, ba năm trước anh không hề động đến một điếu thuốc nào, nhưng bây giờ thì khác. Có rất nhiều thứ, khi trở thành thói quen thì không dễ dàng để thay đổi.
Anh lấy điện thoại gọi cho Kính Phong, giọng điệu bình ổn:
“Sáng mai dẫn theo vài người theo tôi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012202/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.