Hai ngày cuối tuần, Vũ nấu cơm trong bếp, tôi thì ở bên cạnh chạy vặt cho nàng. Nhìn nét mặt chăm chú ấy, tôi bất giác phì cười, nấu cơm cũng nghiêm túc như vậy sao?
"Bà xã, mai mình nấu cà ri nha?"
"... Lại đòi? Thích cà ri thế á?" Vũ dừng tay, xoay sang cười hỏi tôi.
"Ừa. Nó ngon lắm!"
"Hôm qua mới ăn cà ri gà, hôm kia thì cà ri bò, bộ không ngán hả?" Tôi đảo mắt, thâm thúy đáp:
"Hô, Vũ à, Hi làm sao mà ngán được chứ? Hi sẽ không ngán đâu, chỉ sợ em không chịu cho Hi ăn thôi."
"..." Vũ làm thinh, nàng lại bị tôi một phen chòng ghẹo.
Hai đứa đang cười đùa, chợt di động reo. Dãy số xa lạ, tôi tiếp cuộc gọi, vừa nghe, cư nhiên lại là ba. Ở đầu dây bên kia, ông hỏi tôi có thể gặp mặt hay không.
Treo máy, tôi đem nội dung cuộc gọi của ba kể với Vũ, và hỏi nàng có nên đi hay không? Vũ bảo, hãy đi đi, Hi hẳn là cũng rất muốn gặp, không phải sao? Do dự thật lâu, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Chúng tôi hẹn vào thứ bảy tuần sau. Tôi luôn tự hỏi ba nói muốn gặp, rốt cuộc là muốn hỏi tôi chuyện gì? Định hàn huyên kỷ niệm ư? Hay là cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ mặc con cái ngần đấy năm? Hay là cái khác? Một mình huyễn hoặc đủ loại cảnh tượng, thế mà tôi không sao liệu được, cuộc hội ngộ chính thức lại tan tành thành những mảnh vụn.
Chiều hôm đó, tôi tới điểm hẹn khá sớm, bàn tay với tâm trạng thấp thỏm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419587/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.