Sức đề kháng của trẻ con kém, nên mỗi đợt trở trời Quân rất hay đổ bệnh. Thu chuyển đông, con bé bị cảm, hắt xì liên tù tì nhưng vẫn lì lợm nói mình không bị bệnh. Điệu độ người lớn của nó khiến tôi với Vũ dở khóc dở cười. Thật ra tính của Quân rất dễ thông suốt, là tuýp miệng cứng lòng mềm điển hình. Vừa lã chã nước mắt, vừa bảo không sao, đó là chuyện chòm sư tử của nó thường làm nhất.
Quân không thích uống thuốc nhưng tham ăn đồ ngọt. Nó thích ngậm tan lớp vỏ bao đường của thuốc rồi mới nuốt đi. Có điều lớp vỏ bao đường chỉ để che lấp vị đắng của thuốc, viên trần vướng trong cổ họng luôn nuốt không trôi.
Sau vài lần con bé mắc nghẹn, cho nó uống thuốc quả là một nhiệm vụ khó nhai. Bất luận có dỗ thế nào, khuyên thế nào, dụ thế nào, con bé vẫn không chịu uống.
"Quân, ngoan, uống thuốc đi con." "Không uống." Quân lắc đầu nguầy nguậy.
Khuyên hồi lâu, tôi thấm mệt, thở dài, nhún vai hỏi nó:
"Quân, con không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh đâu. Con không muốn cứ chảy nước mũi mãi như vầy chứ?"
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Mau uống thuốc đi! Chờ khỏe hẳn, Tiện Tiện dẫn con ra ngoài chơi, chịu không?"
"Ra ngoài chơi? Thật không ạ?"
"Đương nhiên rồi! Quân muốn đi đâu nè?"
"... Tới chỗ cái tủ búp bê lần trước đi!"
"Tủ búp bê á?!" Tôi lục lọi trí nhớ, tìm kiếm thông tin liên quan đến "tủ búp bê". Không có kết quả. Tôi đành hỏi tiếp: "Con nói tủ búp bê nào?"
Ngó Quân khoa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419580/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.