Ngày nọ, theo thường lệ, tôi đến nhà trẻ đón Quân tan học. Lướt nhìn tiệm bánh mì mới mở kế bên, tôi nhớ ra Vũ rất thích món vặt đó, liền hăm hở kéo Quân tiến vào. Lượn một vòng, trong tay tôi đã ôm một túi "bánh vợ yêu" to.
Lúc cùng Quân về nhà, Vũ đang ở trong bếp nấu cơm. Tôi giấu túi bánh sau lưng, lẽo đẽo theo nàng, hỏi:
"Vũ ơi, em đoán hôm nay Hi mua cho em món gì nè?"
"Mua món gì?" Vũ dừng tay, vừa cười hỏi vừa ngó nghiêng vật sau lưng tôi.
"Đoán đi! Đoán đi!" Tôi lùi lại mấy bước, không cho nàng thấy vật trong túi.
Vũ trề môi: "Xì! Hi đúng là nhàm chán, không nói thì thôi."
"Ậy, được rồi, được rồi, Hi mua "bánh vợ yêu". Vũ, em nếm thử xem có ngon không." Thấy Vũ hất mặt sang một bên, mặc dù biết nàng không phải thật sự hờn dỗi, nhưng vẫn khiến tôi luống cuống chân tay. Tôi bóc bao bì, lấy ra một cái, lạch bạch chạy tới trước mặt Vũ, dứ dứ bên miệng nàng, dỗ: "Ăn thử đi, hay là em muốn Hi đút?"
"Hừ! Còn khuya!" Vũ tóm cái bánh trong tay tôi, nhai nhai. Tôi chờ đợi vài câu khen ngợi của nàng, ai dè lại nghe nàng chê tơi tả:
"Dở quá Hi à, sao không mua bánh bông lan cho rồi."
"..." Bất giác có chút hụt hẫng. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, hơi hậm hực đáp: "Trong tiệm bánh chỉ có "bánh mì vợ yêu", không có "bánh bông lan vợ yêu", em muốn ăn bánh bông lan thì tự mua đi."
"... Hi đúng là đồ ngốc."
***
Tối thứ sáu, Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419579/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.