Tôi biết Vũ nghĩ về chuyện gì, không, nên nói là, tôi biết nàng bận tâm cái gì. Phải biết rằng, cho dù bạn có thể giấu nhẹm tình cảm của hai đứa một cách gọn ghẽ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không có gió lùa, bí mật cuối cùng cũng sẽ bị người ta biết hết. Nếu một ngày nào đó quan hệ của tôi với Vũ bị người ngoài phát hiện, vậy phải làm thế nào cho phải? Chúng tôi phải hành xử như thế nào đây?
Tôi không sợ bị thiên hạ đâm thọt, cũng không sợ bị lăng mạ là đồ đồng tính biến thái. Tôi chỉ sợ Vũ bởi vậy mà chịu thương tổn, thương tổn cực nhỏ cũng không được. Ai dám bắt nạt nàng, tôi sẽ liều mạng với nó!
Xưa kia là tôi ngang ngạnh dấn chân vào thế giới của nàng, để nàng gặp tôi, chú ý đến tôi. Nếu nàng chịu tổn thương, lỗi của tôi không phải quá tày đình hay sao? Nếu như không có tôi, Vũ hiện tại hẳn đã hạnh phúc hơn chăng?
Mấy vấn đề ấy lúc nào cũng lờn vờn trong tâm trí tôi, chúng khiến tôi luôn thấy canh cánh chính mình là kẻ đã kéo Vũ vào con đường này, một con đường không được người thường chấp nhận...
*** Ngày hôm sau, tôi sửa soạn hành trang, cùng Vũ dắt theo bé Quân xông pha căn cứ dã chiến. Bé Quân mới nghe bảo sẽ trọ lại chỗ đó qua đêm, nó liền nhảy cẫng lên reo hò phấn khích.
Trên đường ra ngoại ô, con bé thật thà nói với tôi:
"Tiện Tiện ơi, con vui quá. Đi dã ngoại thì không cần làm bài tập."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419569/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.