Đàn hết nhạc khúc, từ nãy tới giờ tôi luôn có cảm giác Vũ muốn nói với tôi gì đó, nhưng nàng vẫn không lên tiếng. Giữa trưa, nhân cơ hội Quân đi ngủ, tôi ôm nàng, hỏi:
"Vũ, em làm sao vậy?"
Nàng lắc lắc đầu, ôm chặt tôi, đáp:
"Hi, thật là làm khó cho Hi."
Tôi hiểu ý nàng, bèn cười cười bảo:
"Không đâu. Chí ít còn có thể để Hi mường tượng lại chút kỷ niệm vui." Vũ im lặng, tôi chợt bùi ngùi nói:
"Nếu có cơ hội gặp lại mẹ, Hi nhất định phải hỏi bà. Bao nhiêu năm trôi qua, một phong thư, một cuộc điện thoại cũng không có. Hi rốt cuộc được xem là cái gì? Bà ấy đã xem Hi là cái gì?"
"Hi..."
"Ừ, yên tâm đi, Hi không sao mà." Biết nàng xót xa, tôi liền lảng sang chuyện khác: "Vũ nè, Hi hứa với Quân sẽ dẫn hai mẹ con đi dã ngoại."
"Đi dã ngoại? Hôm qua không phải mới đi dã ngoại sao?"
"Ầy dà, Hi nói "đi dã ngoại", là đi đâu đó xa xa một chút, loại hình đòi hỏi có nơi dừng chân ấy." Tôi ôm mặt nàng, nhìn sâu vào mắt nàng. Tôi thích ngắm đôi mắt nhìn người của nàng nhất, lãnh đạm, hiền hòa, thỉnh thoảng lướt qua chút u buồn sầu não.
Vũ bị tôi nhìn tới ngượng ngùng, nàng đẩy đầu tôi cách ra một khoảng, hỏi:
"Vậy Hi muốn đi đâu?"
"Đi Tây Hồ nha, được không? Em là người Hàng Châu mà? Trùng hợp là người bản địa, em làm hướng dẫn viên cho Hi nhé?" Tôi chưa từng ghé qua Hàng Châu, Hàng Châu là cố hương của Vũ. Người ta nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419568/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.