Sửa xe trong xưởng nửa tháng, càng sửa càng cảm thấy nao nao. Nhiều lúc nhớ Vũ hết sức, không biết bây giờ nàng thế nào?
"Hi, ngẩn ngơ gì đấy?" Đại Lực đẩy tôi một cái, hại tôi té phịch xuống đất.
"Ừm, tôi đang nghĩ, không biết Vũ đã sinh hay chưa!" Tôi đáp trả không nhiệt tình lắm.
"Mày đúng là cái đồ kỳ cục, mẹ nó, nhớ cổ thì gọi cho cổ một cú! Ở trong này tự kỷ đi lo, lo cái rắm!" Đại Lực trợn tròng trắng liếc tôi, kèm theo sự khinh bỉ mãnh liệt.
"Có thích hợp không?" Tôi hỏi, tôi làm sao không muốn gọi cho Vũ, cho dù chỉ nghe thấy giọng nàng thôi cũng được. "Chuyện này có cái quái gì mà thích hợp với chả thích hợp?" Đại Lực thở dài nói: "Hi, anh phát hiện lòng dạ mày thiệt độc, làm cách nào mày có thể chịu đựng, không thèm gọi điện quan tâm người ta một chút?"
Cười khổ, Đại Lực à, không phải lòng dạ tôi độc ác. Chỉ vì tôi không thể xác định Vũ hạnh phúc của lúc này có cần tôi ở bên cạnh nàng hay không?
"Hi, mau gọi cho cổ đi, nếu không thì đừng vác bản mặt của mày nhìn nhận người anh em này." Đại Lực sốt ruột kéo tôi từ dưới đất lên, sau đó đá tôi ra ngoài.
Thoáng nhìn Đại Lực đang cúi mình sửa xe bên trong, tôi cảm kích lắm. Rất nhiều thời điểm trong lòng đã có chủ định lại lừng khừng không dám làm, thì bạn bè, người có thể nhìn thấu tâm tư của bạn, sẽ ở phía sau đẩy bạn một cái, bức bạn đem ý tưởng của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419482/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.