Mấy ngày tiếp theo, tôi không ngủ lại nhà Vũ nữa, chỉ là mỗi hôm, đúng 10 giờ, tôi sẽ gửi cho nàng một tin nhắn, giục nàng mau đi ngủ. Có lẽ sẽ có một ngày, ngay cả một mẩu tin tôi cũng không còn gửi cho nàng, điều ấy không có nghĩa tôi không còn thương nàng. Tôi biết lòng nàng đã quyết định, tôi chỉ còn đợi chờ cái ngày trên ngón áp út của nàng đeo chiếc nhẫn bạc, đến lúc đó, tôi sẽ không gửi tin nhắn cho nàng nữa. Không phù hợp.
Cuối cùng, chiếc nhẫn đã xuất hiện. Tôi nhìn nàng, mang theo sự chúc phúc tràn đầy chân thành, mỉm cười. Như thường lệ, sau bữa trưa, A Văn kéo tôi đến sân thể dục, nhỏ nói muốn chạy vài vòng. Còn tôi thì nằm trên bãi cỏ, nhìn đám mây giăng trên bầu trời, nghĩ đến lời hứa trong lòng của tôi dành cho Vũ. Lạ lùng là, Vũ kết hôn, nhưng tôi không thấy thương tâm, không khóc, thậm chí không có một chút đau lòng, chỉ bình thản tiếp nhận sự thật. Tôi nghĩ hẳn là nàng sẽ hạnh phúc. Trước kia tôi đã nói, tôi hi vọng, tôi chỉ hi vọng Vũ có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc ấy không phải của tôi cho nàng.
Tôi chăm đọc sách hơn bình thường, bắt đầu dùng nhiều thời gian học bài và làm công ở xưởng sửa xe hơn. Rất ít ngủ. Chỉ đến khi chịu hết nổi mới ghé lên bàn chợp mắt một lát. Đương nhiên tôi vẫn cúp tiết như cũ, chạy đến dãy lầu đối diện, lặng lẽ ngồi dưới sàn đá ngắm Vũ đứng lớp. Nàng mang thai, trở nên hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419479/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.