Sau đó Gia Kỳ gọi điện thông báo cho ba mẹ và ông nội. Cả ba người đều vui mừng.
Mạc Thiệu Khiêm lái xe về nhà, cẩn thận đỡ cô lên phòng rồi đi xuống dặn dò quản gia và người làm.
Giai Kỳ nằm trên giường, tưởng tượng lúc mình mang thai. Cô xoa xoa cái bụng bằng phẳng, cười đến ngọt ngào.
Mấy ngày sau đó, cô thực sự không cười nổi nữa. Từ lúc mang thai tới giờ cô rất kén ăn, lại hay ốm nghén nên cũng không ăn được gì, sức khỏe dần dần suy kiệt.
Hà Dung Chỉ và Mạc Sùng Quang tất bật đi đi lại lại đưa đồ cho cô, Mạc Cửu Chương cũng lo lắng tới nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Mạc Thiệu Khiêm nghỉ làm, vứt hết mọi việc lên vai Dương Nhất Hàn, ở nhà chăm sóc cho cô. Mạc Tử Đồng và Trần Nguyệt Nhi cũng lo lắng không kém, thỉnh thoảng lại tới thăm.
Thấy mọi người cứ đứng ngồi không yên, Giai Kỳ đương nhiên cảm thấy rất áy náy. Nhưng dù có nói thế nào cũng không được, nên cô đành mặc kệ.
- --
Tối, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Mạc Thiệu Khiêm, cầm lấy bàn tay anh nghịch nghịch.
Biết sao giờ, điện thoại, laptop, tivi đều bị anh cấm, có dùng cũng chỉ được dùng 10 tới 15 phút. Cả ngày ở nhà cô chỉ có thể đọc sách, xem truyện tranh.
"Có đói không?" Mạc Thiệu Khiêm cúi xuống nhìn cô, tay vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh của cô. Bữa tối cô không ăn được gì, chắc chắn bây giờ rất đói.
"Em không muốn ăn." Giai Kỳ lắc lắc đầu, chỉ cần nghĩ tới những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404990/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.