Giai Kỳ buồn cười ngước nhìn anh nhưng cũng không nói gì.
Mạc Thiệu Khiêm vứt mọi người ra sau đầu, bế Giai Kỳ lên phòng.
Anh đặt cô ngồi xuống giường, đưa tay xoa xoa đầu cô.
Giai Kỳ cười cười túm lấy tay anh: "Anh đang tức giận?"
Anh lơ đãng nhìn cô, anh đúng là đang tức giận.
Nụ cười trên môi Giai Kỳ càng sâu, cô nhấn mạnh câu cuối: "Không nói tức là thừa nhận, anh-đang-giận!"
Mạc Thiệu Khiêm nhướng mày nhìn cô, bàn tay khớp xương nhấc cằm cô, đôi mắt nheo lại: "Anh giận."
Giai Kỳ nhăn mũi nhìn anh, đôi mắt to đẹp long lanh, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ hàm răng trắng, cô cười tới đáng yêu.
Anh nhìn cô một lúc, ngứa ngáy cúi xuống hôn cô.
"Ưm..hưm..sao lại hôn em?" cô nhíu mày hỏi, đương nhiên không nhận được câu trả lời của anh.
Một chân anh để lên giường, một chân khụy xuống, cánh tay nâng cằm cô, lưỡi tiến sâu vào trong.
"Ưm.." cô khẽ rên một tiếng, vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần mình.
Nụ hôn triền miên rơi xuống cổ, Giai Kỳ khẽ run, cổ là nơi nhạy cảm nhất của cô. Anh khẽ cắn cắn xương quai xanh xinh đẹp, để lại trên làn da trắng hồng của cô những dấu đỏ đỏ. Anh muốn mọi người nhìn thấy, cũng như muốn nói cho họ biết, cô là của anh, của một mình anh!
Anh đưa tay nhấc váy của cô, cho vào trong quần, cảm nhận được bên dưới ướt át sa, ngón tay anh khẽ di chuyển.
"A..." cô thở dốc, ôm lấy cổ anh vặn vẹo người, từng hơi thở nóng rực phả vào tai anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404979/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.