Giai Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt, cơn đau buốt từ trên đỉnh đầu khiến cô nhíu mày. Đây là đâu? Cô đang làm gì ở đây? 
Đầu óc choáng váng, trước mắt mờ ảo, cô ra sức lắc đầu, đôi mắt cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự, đưa mắt quan sát xung quanh. 
Chỗ này nhìn giống một nhà máy bỏ hoang, xung quanh chỉ có những thùng xăng dầu bị móp méo và giấy rác, mùi hôi thối ẩm mốc vờn quanh mũi khiến cô thấy trong bụng sôi sục muốn nôn. Cô bất giác đưa tay lên che mũi theo phản xạ, tự dưng nhận thấy có điều gì đó không ổn, lại nhìn bản thân mình, tay chân đều bị trói vào ghế gỗ, miệng bị bịt kín bằng băng dính. 
Xung quanh ngoài giấy rác thì còn có 20 tên côn đồ, xăm kín mình, thuốc lá phì phèo. 
"Két két két két!" những âm thanh ghê rợn vang lên khiến cô nổi da gà. Máy móc quay đầu nhìn phía bên cạnh, cô nhất thời kinh hoàng, một cô gái quyến rũ mặc bộ đồ bó sát, mái tóc dài màu nâu tây uốn sóng nước thả xõa, tay đang cầm một con dao, ra sức mài, lưỡi dao sắc bén được mài xuống vang lên những âm thanh chói tai, khóe môi cô ta nhếch lên nhìn con dao sắc trong tay. Không ai khác, chính là Phương Dư Khả! 
Nhận thấy được ánh mắt đang nhìn mình, Phương Dư Khả quay sang bên cạnh, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Giai Kỳ, cô ta nhất thời sung sướng, đôi tay dừng động tác, khóe môi kéo ra một nụ cười quỷ dị, đôi mắt cô ta đầy tia máu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404967/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.