"Ưm" Giai Kỳ nằm trên chiếc giường King-size khẽ cựa quậy, chợt nhận thấy có thứ gì đó không ổn.
Toàn thân đau nhức, phần eo mỏi nhừ, ngước mắt nhìn người đàn ông dung nhan họa thủy nằm ngủ bên cạnh.
Mắt phượng mày kiếm, mũi cao môi mỏng, tóc đen mềm, làn da màu lúa mạch, chiếc chăn đắp ngang hông, vùng eo nhỏ rắn chắc như ẩn như hiện, cơ bụng 6 múi, xương quai xanh... Không đúng không đúng! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cái tên này ăn no xong ngủ ngon lành, trong khi đó cô vừa tổn thất về thể xác lẫn tinh thần! Không công bằng!
"Ngủ ngon quá ha!" cô bĩu môi, đưa tay béo béo má anh.
Cùng lúc ấy đôi mắt phượng kia mở trừng nhìn cô, cô giật mình, vội vàng thu tay về, ấp úng: "Buổi, buổi sáng tốt lành!"
Khuôn mặt anh vừa ngủ dậy với đầu tóc lộn xộn không những không xấu, mà còn quyến rũ đến lạ thường.
Anh nhìn cô, nhướng môi: "Buổi sáng tốt lành."
- ----
Giai Kỳ vác bộ mặt đưa đám xuống dưới nhà, cơ thể mỏi nhừ, bên dưới vẫn còn đau nên cô chỉ đành bám tay anh đi xuống.
"Ai nha! Tiểu Khiêm à, con biến vợ con thành cái gì thế này, phải có mức độ với chừng mực chứ!" Hà Dung Chỉ vội đặt tách trà xuống, đi đến đỡ con dâu, không quên trách mắng con trai.
Giai Kỳ mím môi, trong đầu như một cuốn phim, tua lại hết tất cả cảnh hôm qua, vẻ mặt giọng nói cô đều nhớ như in! Hức! Quên luôn có phải đỡ xấu hổ hơn không?
Thấy vậy, Mạc Sùng Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404962/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.