Khi mọi người chìm trong suy nghĩ của mình thì Boss đã dẫn cô gái kia đi mất, cuộc họp bị hủy. Ra khỏi phòng, ai cũng như vừa gặp ma, mặt mày nhăn nhó nhíu lại với nhau, tay không ngừng lau mồ hôi.
Boss vừa nãy...đúng là hù chết người mà!
Về phần Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm, cả hai đang vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, cứ kiểu như cả thế kỉ không gặp.
"Anh coi, ba mẹ và ông nội cho em ăn nhiều đồ bổ quá, tăng 2 cân luôn này." Giai Kỳ vừa đi vừa béo béo cái eo của mình, phùng miệng bất mãn.
"Béo một chút cũng tốt."
"Em không thấy tốt chút nào, béo rất xấu!" cô phụng phịu
Mạc Thiệu Khiêm nhướng mày, vòng tay qua eo kéo cô sát gần mình, cúi người nói với cô, giọng điệu còn có chút cưng chiều: "Béo một chút mới có sức để đêm làm việc."
Giai Kỳ đỏ mặt, Mạc Thiệu Khiêm cười xấu xa. Đám nhân viên đi qua há hốc mồm, chân cứng đờ không hoạt động được, tròng mắt trợn tròn.
Đây...bọn họ đang nhìn thấy cái gì?? Boss nhà họ đang cười?! Cười với một cô gái??! Cười đến dịu dàng như nước???!! OMG!!!
Hai người Mạc Thiệu Khiêm và Giai Kỳ đi xa, đám nhân viên mới hoàn hồn.
"Óaaaaaaaa!! Boss cười đẹp trai quá đi mất!!"
"Trời ơi mau đánh tôi một cái, liệu có phải tôi nhìn nhầm rồi không?"
"Chỉ cần Boss cười với tôi một cái, bảo tôi nhảy xuống biển lửa rôi cũng chịu!!!"
"Đợt trước cô nhân viên kia nói không sai! Đúng là Boss đã cười!"
Đám nhân viên bàn luận đến điên đảo, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404960/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.