"Gì thế?" mọi người trong quán đang im lặng nhìn ra màn mưa thì bị tiếng kêu của cô làm cho giật mình. 
Cô không để ý, cầm ô mở cửa chạy ra ngoài. 
Một đôi giày da mũi tròn hiện ra trước mắt, Mạc Tử Đồng tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn. 
"Tử Đồng." giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên. 
Anh càng tròn mắt, đưa tay dụi dụi, anh bị nước mưa làm hoa mắt rồi. 
Giai Kỳ thấy hành động Mạc Tử Đồng kì lạ, sợ nước mưa làm hỏng não anh, hơi hoảng hốt gọi: "Tử Đồng?" 
Mạc Tử Đồng bây giờ mới tin mình không bị hoa mắt, cô gái năm ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy, cậu mím môi, trái tim bỗng chốc đập lệch nửa nhịp, bao nhiêu nhung nhớ cùng buồn phiền 6 năm qua tích tụ lại, nước mắt cùng nước mưa chảy dài xuống mặt. Anh bật dậy ôm chầm lấy cô. 
"Tiểu Kỳ Kỳ!!" giọng nói vui mừng xen lẫn hạnh phúc vang lên. 
Giai Kỳ đứng hình hồi lâu mới hoàn hồn, đưa tay vỗ vỗ lên lưng anh. 
"Tử Đồng, em về rồi." 
- ---- 
"Hắt xì!!" Mạc Tử Đồng sụt sịt mũi. 
"Mạc Tử Đồng! Em bị ngốc hay gì? Đang yên đang lành đi dầm mưa? Cái bộ dạng như thất tình ấy là sao? Hả?" Giai Kỳ bực bội lấy ngón trỏ ấn ấn vào trán Mạc Tử Đồng. 
"Em dầm mưa chẳng phải vì chị sao?" Mạc Tử Đồng bất mãn nhìn Giai Kỳ. 
"Vì chị?" Giai Kỳ chớp chớp mắt, dáng vẻ không hiểu chuyện khiến tim Mạc Tử Đồng xốn xang. 
"Người ta không tìm thấy chị mới dầm mưa đấy!!" Tử Đồng nói rồi khóc oa oa. 
Khóe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404953/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.