Mạc Tử Đồng về căn hộ của mình, rút điện thoại trong túi ra gửi một tin nhắn.
"Anh họ, em về nước rồi."
Sau 1 phút, tin nhắn gửi đến. "Ừ."
"Anh không hỏi lí do em về nước à?"
Đầu bên kia không trả lời, vì đã quen với kiểu nói chuyện này, Mạc Tử Đồng vẫn hí hửng gửi đi một tin nhắn.
"Em muốn xem rốt cuộc là ai đã thu phục anh họ lạnh lùng cấm dục của em hehe."
"Tối."
"Giờ thì chưa được, em phải đi tìm tình yêu của em rồi. Lúc đấy em sẽ dẫn cô ấy tới ra mắt anh và chị dâu."
Mạc Tử Đồng nói rồi tắt điện thoại, khóe môi nâng lên một nụ cười đẹp mắt.
Cô ấy mà biết mình về nước chắn chắn sẽ vui mừng lắm, phải mau đi tìm cô ấy thôi!
- ----
Trời đã sâm sẩm tối nhưng vẫn không thấy người đâu, tới nhà thì ba mẹ cô ấy nói rằng cô ấy không ở đây, số điện thoại cũng đổi luôn, gọi hỏi bạn bè cô thì không ai biết.
Anh thất vọng, mở điện thoại ra nhấn số.
"Alo chú Trương, chú tìm cho cháu tung tích của một cô gái với ạ."
"À vâng đúng rồi chú, cháu và cô ấy đã 6 năm không gặp rồi, cô gái mà cháu hay nhắc với chú ấy."
"Vâng vâng, cảm ơn chú Trương."
Mạc Tử Đồng cúp điện thoại, chạy về căn hộ của mình ngủ một giấc. Phải giữ dáng vẻ đẹp trai của mình để sáng mai gặp cô chứ!
- ----
Sáng hôm sau:
"CHÚ NÓI GÌ?!!" Mạc Tử Đồng bật dậy khỏi giường, một người đang sống sờ sờ mà lại không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404952/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.