Ánh nắng chiếc lên chiếc giường ở giữa căn phòng, Giai Kỳ vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt mỹ nam được phóng đại, giật mình đến tỉnh ngủ. 
Mạc Thiệu Khiêm đang chống tay nhìn cô, khóe môi nâng lên một nụ cười đẹp mắt. 
"Chào buổi sáng, bà xã." 
Cô rùng mình, chào buổi sáng là được rồi, thêm câu bà xã vào làm gì? 
Ánh mắt chợt dừng lại trên cổ anh, cô chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp: "Cổ anh bị ai cắn vậy?" Ai mà gan to bằng trời dám cắn Tổng Giám đốc Mạc ác ma thế này? 
"Em nói xem? Còn ai to gan hơn em?" Anh nheo mắt rồi dơ tay phải của mình lên. Trên tay anh có một hàm răng rất rõ, còn có dấu vết...nhai đi nhai lại!! 
"Em...em.." cô nhìn tác phẩm của mình, xấu hổ vò vò chăn mỏng trong tay. 
"Vết ở tay có thể cho qua, nhưng vết ở cổ mặc áo sẽ không che được. Em tính làm sao đây?" giọng anh như đòi nợ khiến cô run rẩy. 
"Em..em cho anh cắn lại." 
"Cái này thì không cần." 
"Chứ sao?" 
"Hôn anh." anh ra lệnh. 
"Em cho anh cắn gấp đôi.." 
"Cho em 5 giây." anh nhắm mắt lại, bắt đầu đếm. 
Vừa đếm đến 5, trên miệng liền có một đôi môi mềm mại chạm vào rồi nhanh chóng rời đi. Khóe môi nâng lên cao, mở mắt thưởng thức khuôn mặt xấu hổ đến sắp nổ tung kia của cô. Cô gái này, da mặt lại có thể mỏng như vậy? 
Anh kéo cô lại gần, đè cô xuống dưới người mình, cúi xuống bắt đầu khuấy đảo miệng cô. 
"Ưm..ưm...em chưa đánh răng.." 
"Anh không quan tâm." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404944/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.