Hạ Bắc Sâm ôm lấy cô ở trong lòng mà bao bọc, hiện tại cũng không còn sớm, nhưng anh cũng không muốn ở lại chỗ của Mộ Triết Viễn, sắc mặt của anh vẫn còn rất khó coi. 
Cô được anh dùng áo vest mà khoác lên, mùi xạ hương quen thuộc khiến cô cảm giác có chút ấn toàn mà cọ cọ vào người anh, cả cơ thể đau rát mi mắt khẽ chậm rãi mở ra. 
Người đàn ông với gương mặt góc cạnh đẹp trai, lại mang theo sự lạnh lùng khiến người ta không thể rời khỏi mắt, cô cảm nhận được cả hai người đều đang trên xe, và anh vẫn đặt cô ở trong lòng mà ôm lấy. 
Còn nhớ trước khi cô ngất, cô đã hi vọng Hạ Bắc Sâm sẽ đến, nhưng khi cô tỉnh dậy đúng thật đã ở trong lòng anh. 
“ Bé con! Em có đau không? ” Anh dời mắt cúi đầu nhìn Doãn Từ Ân ở trong lòng tựa vào người anh. 
“ Đau...” Cô khẽ gật đầu, mi mắt khẽ chớp xong liền hỏi tiếp “ Sao anh lại ở đây? ”. 
“ Không đến để em bị bán đi sao? ” Anh dịu dàng vén tóc cô ra phía sau, lời nói cũng mang theo ý trách móc nói với cô. 
“...” Doãn Từ Ân nhìn anh, Hạ Bắc Sâm vẫn một mặt lạnh không thay đổi. 
Hoằng Tứ phía trước cũng cảm thấy bản thân không nên quá nhiều chuyện, hạ màng ngăn xuống thôi, nếu không một kẻ độc thân như cậu ta lại bị nhét cẩu lương đầy mồm mất. 
Cô có chút cảm động cánh tay khẽ di chuyển vòng ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-duy-nhat-nen-nhat-dinh-phai-la-em/2682009/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.