Doãn Đạt vừa ký hợp đồng xong liền gọi điện tìm Hạ Bắc Sâm, khỏi cần nói cũng biết ông ta là đang muốn cái gì ở anh, Lục Phong Vân ra giá cao như vậy, ông ta không thể nào mà đáp ứng nổi đâu. 
Hạ Bắc Sâm vẫn nở nụ cười tượng trưng như bình thường, anh cầm tách trà nhấp một ngụm rồi lên tiếng vô cùng bình thản. 
“ Chú Doãn có việc gì quan trọng sao ạ? ” 
Ông ta cười cười nhìn anh nói “ Chú muốn mượn con một ít tiền, chỉ cần hợp đồng lần này thành công chú sẽ trả lại ngay thôi ” bây giờ người có nhiều tiền nhất ở Bạc Thành chỉ có một mình Hạ Bắc Sâm là có khả năng cho ông ta mượn cao nhất. 
“ Chú muốn mượn bao nhiêu ” Anh nhìn ông ta, ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc gì chỉ nhàn nhạt nói. 
“ 200 triệu thôi, chúng ta đều là người một nhà mà con số đó không quá lớn với con mà phải không? ” Doãn Đạt chính là con cáo già muốn hút máu người, 200 triệu từ miệng ông ta phát ra tựa như là cỏ rác vậy. 
Anh gật đầu, vô cùng bình thản cầm tờ giấy ghi ra một loạt dòng chữ khiến ông ta có chút khó hiểu, không biết anh muốn làm gì “ 200 triệu đúng là không lớn, nhưng làm ăn cũng phải tính đường lui, chú chuyển nhượng 10% cổ phần làm tin, khi nào chú trả hết thì con sẽ đưa lại 10% này. Mong chú thông cảm ” cái gì mà người nhà, anh bây giờ chỉ muốn giết chết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-duy-nhat-nen-nhat-dinh-phai-la-em/2681980/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.