Vẫn là bầu không khí ảm đạm, nồng nặc mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện khiến Kiều Mặc Nhiên vô cùng ngán ngẩm. Anh cũng muốn về, nhưng bác sĩ không cho thì giờ phải đành chịu.
Một mình trong phòng, anh vốn cho rằng lát nữa chị gái Lam Anh nhất định sẽ tới trông cho yên tâm, nào ngờ người đến thăm lại là Vỹ Hân.
Gặp cô, anh cũng không bất ngờ gì mấy, chỉ thoáng cười, rồi trầm giọng lên tiếng:
"Tôi ổn, em không cần phải áy náy mà tới thăm."
Không để ý tới những gì anh nói, Vỹ Hân chỉ chuyên tâm mang thức ăn mình mang đến ra.
"Có ít canh bổ máu tôi nhờ mẹ nấu, anh uống cho nhanh khoẻ."
Kiều Mặc Nhiên nhìn bát canh được cô đưa tới, nghĩ ngợi một chút, anh mới dám đưa ra đề nghị:
"Có thể bón cho tôi uống được không?"
"Được." Vỹ Hân đồng ý nhanh gọn mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
Không gian giữa hai người cứ thế chìm vào yên ắng, cũng khá ngột ngạt cho tới khi Vỹ Hân do dự hỏi:
"Sao lúc đó lại đỡ cho tôi?"
"Không biết nữa, tự nhiên muốn làm vậy thôi."
Anh cười cười, rồi lại hỏi:
"Còn em? Sao lại chạy tới đây chăm sóc tôi, không sợ bạn trai em ghen?"
"Tần Thuỵ không phải bạn trai tôi, hôm đó chỉ nói đùa cho vui thôi."
"Cố tình chọc tức tôi hả?"
Nghe tới đây thì Kiều Mặc Nhiên càng cười tươi hơn, rõ là trong lòng hân hoan không kể xiết.
Nhưng lúc này, người con gái ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-dinh-menh/3738039/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.