Trên đường trở về nhà, Vỹ Hân đã thật sự để Tần Thuỵ đưa về. Lúc này, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"Chuyện tự ý nhận là bạn trai em khi nãy, em cho anh xin lỗi. Tại anh thấy anh ta phiền quá nên mới..."
"Em không để ý việc đó, điều khiến em không vui là anh lại đi điều tra chuyện riêng của em."
Đến lúc này thì vấn đề sau câu chuyện tại bàn ăn cũng đã rõ. Việc họ yêu nhau hoàn toàn là bịa đặt, nhưng cũng chính khoảnh khắc này Tần Thuỵ mới tỏ ra chân thành, sâu sắc với cô trong từng ánh mắt.
"Tại anh quan tâm, nên mới muốn tìm hiểu về em và sau khi biết rõ những gì em đã phải trải qua thì anh càng muốn bảo vệ, bù đắp cho em. Nói thật, khi nhìn thấy anh ta xuất hiện, anh chỉ muốn lao tới mà đấm cho vài cái."
Tâm tư ý tứ của người đàn ông bên cạnh như nào, chắc cô cũng đã hiểu, nhưng hiểu rồi thì Vỹ Hân vẫn tỏ ra bình thản.
"Quá khư tuy có tệ với em nhiều điều, nhưng ở hiện tại em tự thấy mọi thứ đều đã ổn, cũng không cần ai phải bù đắp. Vậy nên sau này, anh không cần phải đặc biệt quan tâm tới em đâu."
Cuối câu nói là nụ cười nhẹ nhàng cô dành cho người đàn ông ấy, cách từ chối tình cảm cũng rất chi là khéo léo, khiến Tần Thuỵ nhất thời chỉ biết cười gượng.
Riêng nơi nào đó thật quen thuộc với Kiều Mặc Nhiên, anh đã về tới nhà, vào tới phòng riêng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-dinh-menh/3738037/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.