"Ai nói Hân thích ăn cà ri?"
Một câu hỏi với chất giọng đanh thép của Kiều Mặc Nhiên lần nữa đưa bầu không khí chìm vào ngột ngạt.
Tần Thuỵ cũng cau mày và không ngại miệng đáp trả:
"Tôi ở bên cạnh Hân bấy lâu nay, lẽ nào không biết em ấy thích và ghét thứ gì?"
"Biết sao vẫn gọi cà ri? Đây là món ăn em ấy không thích nhất cơ đấy."
Kiều Mặc Nhiên trả lời với âm giọng lần thần sắc rất chi là tự tin, chỉ có duy nhất Vỹ Hân là người khó xử. Bởi vì cả hai người đàn ông này, ai cô cũng không muốn làm họ mất mặt, nên đang chẳng biết phải trả lời như nào trong khi hai ánh mắt kia cứ nhìn cô, chờ câu xác định.
"Hân, em nói đi."
"Ờ thật ra thì, cà ri không phải là món em thích nhất và cũng không hẳn là món em không thích, nói chung ăn cũng được mà không ăn cũng được. Thôi, tập trung ăn uống đi ha."
"Vậy để anh lấy cho em, chứ gọi rồi không ăn thì phí lắm." Tần Thuỵ tuy có hơi ngại, nhưng vẫn muốn Vỹ Hân thừa nhận món cà ri anh gọi cho cô.
Điều đó càng khiến Kiều Mặc Nhiên thấy không vui.
"Món này bao nhiêu tiền? Tôi trả. Đừng ép em ấy ăn món ăn mình không thích."
"Này, anh bị điếc hả? Hân nói không thích khi nào? Anh đang cố chứng tỏ điều gì vậy anh bạn trai cũ của người yêu tôi?"
Vì là không còn kiên nhẫn hay lý do nào khác, mà Tần Thuỵ lại bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-dinh-menh/3738036/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.