Sáng hôm sau khi An tỉnh giấc, Nhật đã về rồi. Túi cornflake của cô cũng không cánh mà bay. Thay vào đó là tờ giấy nhắn “Ăn cornflake ít thôi, không tốt đâu. Nếu thích thỉnh thoảng anh sẽ đón em đi ăn sáng.”
An nhún vai, mở tủ lấy hộp cornflake dự phòng. Cô thường tự hỏi vì sao một người dễ đoán như Nhật lại rất thành công trên thương trường? Cô chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc đoán trước những hành động, suy nghĩ của hắn.
- Này, sếp gọi em đấy. - Gần trưa, đồng nghiệp cùng phòng quay qua cô thông báo.
- Lấy cơm phần em nghen. - Mặt An xịu xuống. - Giờ này mới kêu thì chắc phải hai tiếng nữa mới được tha, lúc đó là đồ ăn dưới căng tin hết rồi còn đâu.
- Yên tâm.
Câu châm chọc An từng nói về việc nếu Quân lên văn phòng nhiều hơn thì đã gặp cô sớm hơn sau này cô có âm thầm rút lại. An và tất cả mọi người nhanh chóng nhận ra sếp mới không chỉ không thuộc tuýp cậu ấm lông bông được bố gắn cho cái mác giám đốc lấy oai, hắn còn làm việc tập trung, chăm chỉ và cống hiến hơn bất kì ai trong công ty, đến mức đám nhân viên luôn rơi vào tình trạng thấp thỏm trước giờ nghỉ trưa hoặc giờ tan sở, sợ sếp hỏi tới. Bởi mỗi lần bị Quân gọi lên thì xác định sẽ “bị quay” ít nhất hai tiếng đồng hồ.
- Dạ, anh kêu em?
- Em ngồi xuống đi. - Giọng hắn vẫn đều đều nhưng đột nhiên bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700968/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.