Một năm trước.
Nhật đang trên đường về công ty thì lễ tân gọi điện, rụt rè trình bày về một vị khách nhất định đòi gặp hắn nhưng không có hẹn trước. Cô ta xưng tên Bình An, làm cho PwC ở Anh, bộ phận chống rửa tiền. Nhật nhíu mày, hắn không quen ai như vậy. Đã định từ chối không gặp nhưng một điều gì đó bỗng ngăn hắn lại. Dù sao việc hôm nay cũng đã xong, hắn nhủ bụng, liếc đồng hồ thấy mới hơn bốn giờ liền tặc lưỡi bảo lễ tân cho cô gái kia vào phòng họp chờ.
Khi Nhật mở cửa, cô gái đứng bật dậy như bị giật mình. Cô nàng không phải quá xinh, đường nét chỉ gọi là hài hoà, vóc người nhỏ nhắn, đổi lại trang phục và make-up khá tinh tế. Sự thanh lịch ở cô toát ra vẻ trí thức, thành thật và… lương thiện khiến hắn có thiện cảm ngay lập tức. Khuôn mặt cô gái có nét gì đó quen thuộc mơ hồ mà trong thoáng chốc hắn chưa kịp nhớ tới ai.
- Dạ, anh… anh… có phải anh Nhật không? - Giọng miền Nam dịu dàng, lắp bắp như hụt hơi.
Nhật hơi ngạc nhiên trước sự kích động khác thường của người đối diện. Sắc mặt cô tái nhợt, người run lẩy bẩy, hai bàn tay bấu chặt lấy cạnh bàn.
- Ừ, anh là Nhật. Em là… - Nhật liếc chiếc namecard trong tay. - Bình An?
- Dạ.
An đáp rồi bỗng oà lên khóc nức nở làm hắn luống cuống, không hiểu chuyện gì xảy ra. Trong thoáng chốc Nhật hơi hoảng hốt cố nhớ lại thời gian gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700941/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.