Sáng hôm sau cô tỉnh dậy với một người đầy " thương tích", nhìn mình trong gương cô hậm hực chạy ra ngoài véo má anh.
- Giang Minh Thần, anh xem anh làm gì nè. Như thế này làm em giám ra ngoài!
Lướt qua người cô một lượt, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô rồi nhẹ giọng.
- Anh lại muốn cho cả thế giới này thấy những vết hôn đó, để không có kẻ nào giám chạm vào em.
- Nhưng chẳng phải mấy ngày nữa em với anh phải tham gia một buổi lễ lớn của Giang gia sao. Như thế này làm sao em mặc lễ phục được!
Cô vừa nói vừa điên cuồng lắc vai anh nhưng anh lại rất điềm tĩnh để mặc cho cô lắc. Cho tới khi cô mệt rồi anh mới ngăn cô lại nhẹ nhàng nói.
- Anh đã nhờ Hải Trân thiết kế riêng cho em mấy bộ lễ phục rồi, ngày mai cậu ta sẽ mang tới. Đảm bảo là sẽ không hở ra một chút dấu vết nào.
Thấy anh nói thế cô mới nguôi giận thả anh ra rồi quay xang ngồi xuống cạnh anh.
- Nếu là đồ Hải Trân thiết kế thì có thể yên tâm rồi. Mà em quên không hỏi sao anh về sớm vậy? Theo lịch trình thì phải một tuần nữa anh mới về mà.
- Em đoán xem!
Nhìn giáng vẻ đắc ý của anh hai má cô bất giác đỏ ửng lên.
" Từ khi nào mà ổng lại biết thả thính luôn vậy trời. Chẳng phải là muốn nói do nhớ mình mới cố gắng hoàn thành công việc để về sớm sao!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-ac-nu/2054446/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.