Cô gái kia như biến mất khỏi thế giới, bạn bè, gia đình, giáo viên, đồng nghiệp, không một ai biết cô ta đã đi đâu, làm gì, họ chỉ biết rằng, cô gái ấy lành ít dữ nhiều.
Trong gần 1 tuần tiếp theo, cô gái ấy vẫn không có bất kì tin tức nào để thông báo rằng mình vẫn ổn, cứ như sự yên lặng ấy là dấu hiệu cho sự bình yên trước cơn bão kinh hoàng, gia đình cô ta tức tốc lặn lội từ tỉnh khác đến thành phố S chỉ mong có được một chút ít tin tức của cô con gái.
Có lẽ họ sẽ như bao gia đình khác phải luôn sống trong cảm giác mất mát day dứt cho tới cuối đời nếu người ta không phát hiện ra cái chân bị chặt kia.
Hôm đấy là một buổi chiều ngày thứ 6 tuyệt vời, nắng trời ánh vàng xuyên qua kẽ lá trên những tán cây cổ thụ của khu dân cư, ánh mặt trời dù mạnh nhưng không hề mang lại cảm giác oi bức, nóng nực khó chịu mà giống như chỉ đang tô điểm thêm cho trời xanh mà thôi.
Anh công nhân thu rác vẫn đang làm công việc của mình ở bãi vứt rác của khu dân cư, nhưng từ bãi rác mùi hôi thối hơn mức bình thường lại khiến anh ta chú ý. Anh ta nghĩ, có lẽ có ai đó đã vứt xác động vật ở đây khiến cho mùi của bãi rác mới trở nên kinh khủng như thế này. Anh công nhân vệ sinh cầm từng bọc rác của người dân nhanh chóng để vào xe rác đằng sau mình, vừa làm anh vừa phải kiểm tra xem bọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-khong-quan-trong/394399/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.