Thủ lĩnh bộ lạc khác với đại vu, thủ lĩnh có thể thoái vị nhượng hiền trước, nhưng đại vu chỉ có thể vào lúc cảm ứng được sinh mạng của mình đến điểm kết, hoàn thành xong truyền thừa huyết mạch, đại vu kế nhiệm mới ra đời.
Tuy Vu Quyền đã sống hơn bảy mươi mùa đông, già đến mức eo cong lưng gù nếp nhăn đầy mặt, nhưng lại chưa cảm ứng được tiếng gọi của thần thú và tổ tiên.
Với tinh thần của ông cùng với vu lực cường đại, Ngô Nặc cảm thấy lão nhân gia ông sống thêm hai ba chục mùa đông nữa tuyệt đối không chút vấn đề.
Nghi thức tế thần trong mùa xuân, là tế lễ quan trọng nhất một năm, khác với hai nghi thức tổ chức vì ‘thần tích’ trước đó, lần tế lễ này cần đại vu dùng vu lực câu thông trời đất, hiến tế sinh linh, để mong đổi lấy thần linh phù hộ, bộ lạc hưng thịnh.
Nói cách khác, không thể làm bậy, cũng không thể tùy tiện dùng mấy trái cây đối phó thần linh, mà phải dùng tư thế thành kính nhất hiến tế con mồi non mập quý giá của bộ lạc.
Đại sự thế này, tự nhiên không thể qua loa.
Ngô Nặc mới thức tỉnh vu lực không lâu, cũng không được truyền thừa đại vu chân chính, loại đại tế một năm một lần đương nhiên chỉ có thể do đại vu đích thân cử hành.
Tế phẩm là gia súc thuần dưỡng cả mùa đông của bộ lạc, trong gia súc gia cầm của bộ lạc, chọn ra con nuôi tốt nhất, một đực một cái.
Hằng năm, trên nghi thức tế thần sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568658/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.