Trong hầm nhiệt độ cao, không cần đốt lửa cũng rất ấm áp, thuần nhân buổi tối chỉ cần đắp một tấm da thú là được, thú nhân biến về thú hình thậm chí còn không cần đắp bất cứ thứ gì, nhưng khuyết điểm là rất bí bức, mùi vị cũng không dễ ngửi, ở lâu dễ choáng váng. Hơn nữa trong hầm chất đầy thức ăn, chỗ có thể chừa ra cho người ở vô cùng có hạn, nếu không phải thật sự không chịu nổi đông lạnh, không ai nguyện ý xuống hầm ngủ.
Tuyết lớn đổ liên tục hơn một tháng, trước khi tuyết đọng triệt để cắt đứt đường đi, các chiến sĩ thú nhân lùa bò man, mang đợt than đá cuối cùng ở vùng đất nguyền rủa về bộ lạc, người nhặt than ở bên đó, cũng theo xe cùng về bộ lạc.
Đại tuyết chặn núi, bọn Thạch Hổ cũng phải ra khỏi Hắc Sắc sâm lâm, muối tinh họ đào ra trong thời gian này đã lục tục nấu thành muối huyết, nếu không có gì bất ngờ, đã đủ cho bộ lạc dùng đến nửa năm sau. Vách núi xung quanh mỏ kết đầy băng tuyết, căn bản không cách nào leo lên, toàn nhờ vào Bạch bay lên bay xuống, mới có thể mang đám Thạch Hổ cùng toàn bộ muối tinh đã đào về bộ lạc.
Sau một đêm tuyết lớn, tuyết đọng phủ kín cửa mỏ, cũng xóa đi dấu vết họ để lại trong rừng.
Trở về bộ lạc, người tham gia đào muối tinh cũng kín miệng không nhắc đến vị trí mỏ muối.
Thời gian trôi qua từng ngày, tuyết lớn không hề có dấu hiệu giảm nhỏ, ngược lại càng đổ càng lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568639/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.