Đáng ghét,vừa mở mắt dậy đã không thấy người đâu. Noãn Bội Hà chau mày cầm điện thoại muốn gọi cho Thiệu Đồng Bản nhưng chưa kịp gọi hắn đã về tới.
Cô phẫn nộ liếc mắt nhìn hắn chất vấn "Anh đi đâu?"
"Anh ra ngoài một chút!"
"Lại còn trả lời em như vậy. Có phải anh đã để vào mắt người nào khác rồi không? Bằng không..."
Hắn lạnh lùng nhìn cô "Em đang nói gì vậy!" hỏi xong còn ngang nhiên đi tới vén rèm cửa không quan tâm tới cô.
Noãn Bội Hà biết nếu còn cứng rắn nữa sẽ không được nên đã dịu giọng lại tới gần ôm hắn từ phía sau, giả vờ ủy khuất "Em xin lỗi vì đã lớn tiếng. Nhưng cũng đều do em yêu anh cả thôi, đừng giận em! Nha!"
Hắn hừ nhẹ, sau đó cũng cầm tay cô xoa xoa mu bàn tay "Ừm, không sao!" nhưng rõ ràng lúc đó trong đầu hắn nghĩ tới bàn tay thô ráp gầy gò lại còn rất lạnh lẽo của người kia lúc sáng nay, một cỗ tư vị lạ lẫm ở trong lòng không rõ là gì đang chầm chậm tuôn trào.
Buổi khảo sát tiểu trấn cũng đã kết thúc, mấy vị quan chức cấp cao và Thiệu Đồng Bản đang trên du thuyền quay về thành phố.
Ai nấy nói nói cười cười bầu không khí giả tạo đến đáng sợ. Vô tình, hắn đứng trên khoang thuyền nhìn xuống, nhìn thấy mỹ thiếu niên xinh đẹp mà hắn hằng mong nhớ đang ngồi tại xuồng nhỏ đánh cá.
Vừa lúc đó Noãn Bội Hà xuất hiện, cô kéo tay hắn nũng nịu "Anh, vào trong đi, ở đây nắng lắm!"
Hắn luyến tiếc gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dao/233204/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.