Đường Vân Thanh đang buồn bã ngồi đó, thấy Thiệu Đồng Bản từ đâu bước tới, mắt lại nhìn chằm chằm vào mình liền tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn, chân vô thức đứng dậy lùi về sau vài bước.
Hắn cũng rất tự nhiên, đi tới ngồi xổm xuống chơi với Tiểu Há một chút, chờ y buông lỏng cảnh giác mới tới chỗ y đang đứng, nở nụ cười "Xin chào!"
Thanh âm trầm ấm quen thuộc này, vừa nghe xong sóng mũi đã cay xè, y do dự một hồi mới trả lời "Ân, xin chào!"
"Chúng ta làm bạn được không?" hắn đưa tay chờ câu trả lời của y.
Tiểu Há đứng một mình buồn chán chạy tới kéo tay Đường Vân Thanh "Vân Thanh ca ca! Em lạnh quá, chúng ta về nha!"
Y bối rối nhìn hắn, rồi nhìn bé con đang chu chu cái miệng nhỏ.
Cuối cùng vẫn là chiều ý bé, đưa bé về nhà. Lúc quay đi trong lòng còn lưu luyến, khẽ chạm tay vào tay Thiệu Đồng Bản, trao cho hắn một nụ cười mang một nỗi buồn mang mác.
Thời khắc y đi khỏi, còn một mình hắn đứng tại phía bên ngoài khu tứ hợp viện, chiếc bóng lẻ loi in hằn trên bờ cát rộng lớn. Một vài hình ảnh lướt qua nhưng hắn không nắm bắt kịp.
Chân bước bất quy luật bên bờ biển, Thiệu Đồng Bản nhớ về thứ gì đó, mùi hương hoa lài, ấm áp mềm mại, ôn nhu...
Nhãn quang vô tình nhìn thấy thùng gỗ chất ở đâu đó trên bãi biển, đầu đau nhói một cái. Hắn chau mày, tim lại đập nhanh đến đáng sợ.
Hắn quay về phòng ở khách sạn, người con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dao/233203/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.