"Làm lại một lần nữa, một…hai…ba…"
Bịch!
Thân thể của Cố Hiểu Phàm vẫn nẩy lên theo từng nhịp của máy sốc tim, màn hình của máy đo nhịp tim vẫn không thay đổi, nó vẫn là một đường thẳng và không có dấu hiệu tim đập yếu. Bác sĩ cũng đã hết cách, tuy trước đó ca phẫu thuật khá là thành công nhưng không ai có thể chắc chắn bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
"Bác sĩ, tại sao anh lại dừng lại, anh phải tiếp tục cứu sống anh ấy đi chứ? Tại sao lại dừng lại."
Bỗng dưng Hạ Yên Nhiên hét lớn, đôi mắt của cô đã đỏ lừ vì khóc quá nhiều. Hạ Yên Nhiên luôn có thái độ tôn trọng với bác sĩ nhưng có lẽ bây giờ cô không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa rồi.
"Chúng tôi xin lỗi nhưng tim của bệnh nhân đã…"
"Anh ấy chưa có chết. Nhất định là chưa có chết, bác sĩ tôi cầu xin anh đấy, làm ơn hãy cứu anh ấy đi. Làm ơn…"
Hạ Yên Nhiên chạy tới chân bác sĩ, cô quỳ xuống để cầu xin bác sĩ cứu anh. Không thể có chuyện Cố Hiểu Phàm cứ thế chết được, còn nhiều chuyện cô còn chưa nói với anh nữa mà. Bác sĩ lắc đầu, tuy nhiên mọi hi vọng của cô vẫn đang thường trực, cô đang nuôi nấng một phép màu kì lạ sẽ xảy đến.
Hạ Yên Nhiên nắm chặt tay của anh, vừa siết chặt tay anh vừa gào khóc:
"Cố Hiểu Phàm, anh không được chết. Nếu anh chết, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tỉnh lại đi, Cố Hiểu Phàm!"
Trong thoáng chốc tưởng chừng đã hết hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-hon-nhan/1728363/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.