Hạ Yên Nhiên không muốn ở đây lâu bởi ba cô vẫn còn đang nằm ở trong phòng bệnh không ai chăm sóc, cô phải về đó để chăm sóc cho ông nên đã rời khỏi giường bệnh. Trên đường trở về phòng bệnh của ba, cô cứ nghĩ mãi về đứa bé trong bụng, nó là một sinh linh bé nhỏ, cô không nhẫn tâm bỏ nó được. Nếu không nói chuyện này cho ai biết chắc là đứa bé sẽ được bảo toàn tính mạng. Chuyện cô mang thai là một bí mật, ngoài cô và người y tá đó thì không ai biết.
Khi trở về phòng, đột nhiên cô nhìn thấy người đàn ông lạ ngồi cạnh giường bệnh của ba nên có hơi đề phòng.
"Ba…"
"Đây là…con gái ông sao Hạ Lương?"
Trần Cảnh đưa mắt nhìn cô, cô có vẻ đẹp thuần khiết khiến người khác vừa nhìn đã thấy có thiện cảm. Ba cô nắm lấy tay cô, lay nhẹ rồi từ từ giới thiệu với cô:
"Đây là Trần Cảnh, ông ấy là một người bạn của ba, mau chào hỏi đi."
"Cháu chào bác, cháu là Hạ Yên Nhiên."
"Hạ Yên Nhiên, quả là một cái tên hay."
Cô không ngờ ba lại có một người bạn lạ như vậy, cô chưa từng gặp mặt ông bác này lần nào cả. Đột nhiên Trần Cảnh đứng dậy, ông cầm mũ lên rồi xin phép về.
"Tôi có việc phải đi rồi, ông giữ gìn sức khỏe nhé."
"Bác đi cẩn thận ạ."
"Ừ, chào cháu."
Khi Trần Cảnh rời khỏi hẳn, cô mới dám hỏi ba mình:
"Bác ấy là bạn của ba sao? Tại sao con lại chưa từng gặp bác ấy?"
"Lúc con gặp ông ấy, con còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-hon-nhan/1728342/chuong-51.html