Con người của anh đúng là khó hiểu. Những lúc bình thường thì lại ấm áp, dịu dàng khiến người khác chết lịm trong sự ân cần ấy còn lúc tức giận anh dường như lại biến thành một người khác, tính cách hoàn toàn trái ngược khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng nếu là đa nhân cách thì Cố Hiểu Phàm đã được chữa trị kịp thời nhưng anh lại được chẩn đoán bình thường, liệu đây có phải con người thật của anh?
Đột nhiên cô đứng dậy, nói với Hàn Văn Triệt:
"Nhờ anh chăm sóc cho Hiểu Phàm, tôi…có việc phải đi rồi."
"Cô đang tránh mặt cậu ta đúng không? Cô không muốn khi tỉnh dậy Cố Hiểu Phàm sẽ nhìn thấy cô."
"Anh cũng biết anh ấy ghét tôi thế nào mà. Tôi xin phép."
Cứ như thế Hàn Văn Triệt để yên cho cô rời khỏi. Càng ngày khoảng cách giữa hai người họ càng xa rồi. Người này cứ tránh mặt người kia như vậy đến bao giờ mới nảy sinh tình cảm?
"Cố Hiểu Phàm, cậu khiến tôi thật sự đau đầu rồi đấy."
[…]
Để tránh mặt anh nên cô đã rời khỏi bệnh viện nhưng cô cũng không thể về Hanarix hay đến công ty để làm việc được, Hạ Yên Nhiên rảo bước trên đường rồi đột nhiên dừng lại trước cửa hàng của Tiểu Linh. Cô cứ đứng đó, nhìn lên phía bảng hiệu, Dương Tiểu Linh nhìn thấy cô đã vội vã chạy ra.
"Yên Nhiên, tới đây tại sao không vào trong?"
"Tiểu Linh…"
Cô lao đến ôm chầm lấy cô bạn thân của mình. Đôi khi chỉ cần một cái ôm thôi đã đủ xua tan những âu lo muộn phiền. Cô ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-hon-nhan/1728328/chuong-37.html