Bản thân cô vẫn còn đang ám ảnh với nó, ngồi ngây ngốc nhớ những chuyện xảy ra cô cũng quên hẳn mình đang ở một nơi rừng cây bóng tối, âm u lạnh lẽo, lúc này Chi Nguyệt mới cảm thấy sợ. Mang trên người với chiếc áo mỏng manh còn lại, trời đêm khuya rất lạnh, đến nỗi có thể nghe được tiếng giọt sương rơi trên lá. Chi Nguyệt nhìn sang Vĩ Quân thăm chừng rồi xuýt xoa bàn tay giữ ấm.
Bỗng nhiên giọng anh cất lên giữa lúc yên ắng làm cô giật mình.
" Đừng......đừng........đừng mà..."
Cùng với tay chân huơ loạn xạ thật sự rất lạ, có lẽ anh ta đang gặp phải ác mộng!
Cô nhích lại gần anh hơn chỉ muốn giúp anh động an tinh thần, cứ tiếp tục e rằng vết thương lại bị động thì toi.
Không ngờ, Chi Nguyệt có ý tốt muốn giúp lại bị bàn tay anh đưa qua bóp chặt cổ cô.
Cô hoảng sợ vội kéo tay anh ra, nhưng tâm khí anh hiện giờ cứ như muốn giết cô cho bằng được.
" Buông tôi ra, anh căm ghét tôi đến nỗi muốn giết chết tôi vậy sao?"
Cô càng nói, đôi bàn tay anh càng xiết chặt, cổ Chi Nguyệt bây giờ đã bị anh xiết đến sắp nghẹt thở rồi. Cô vùng vẫy dùng sức vừa kéo bàn tay anh ra khỏi cổ mình vừa nghèn nghẹt nói.
" Buông tôi...ra, Phương tổng. Tôi đã giúp anh kia mà, sao anh...lại muốn giết... tôi...."
Giọng nói càng lúc chậm đi, cô nghĩ cuộc đời mình sắp kết thúc vào tay của người đàn ông tàn ác này.
"Phương...... Phương tổng!....Vĩ.....Quâ....n..."
Trong không gian ảo tưởng của anh dường như cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dang-cua-duong-mat/273290/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.