Bình yên có lẽ chỉ khi bên người mình yêu nhưng có lẽ chúng tôi chẳng hề yêu nhau nên đã không lúc nào có chữ “ bình yên”
Thomas đổi sắc mặt
Thomas: Ta hỏi em tại sao lại ở đây
- Em...em nghe thấy bên này có tiếng kêu nên chạy sang nhưng k có ai
- Tiếng kêu
Thomas vội vã chạy lên bên trên...bác sỹ hay hầu gái đều không có ở ngoài sảnh...cánh cửa phòng bị khoá trái từ bên ngoài...anh ta đạp mạnh cửa...đạp như kẻ điên...
Thomas: Quỳnh...có trong đó k,mau trả lời ta đi nhanh lên nào...Quỳnh...Quỳnh...chết tiệt mãi k bung vậy...
K vội vã cầm kéo cắt xích cửa...
K: Xích này và cửa này sẽ k bung được đâu ạ...
Cắt xích ra Thomas mở cửa đi nhanh lên,Thomas mở cửa vào bên trong...máu chảy khắp sàn nhà...tiếng đứa trẻ oe oe ở góc trong phòng...” Oe oe oe “
Thomas kéo nhẹ chiếc rèm thấy Quỳnh người đầy máu tay ôm con cuốn bằng chiếc khăn mỏng...
Quỳnh: Cuối cùng anh cũng đến rồi
K: Ôi trời hoàng phi
Thomas vuốt tóc Quỳnh...
Thomas: Ta ở đây rồi,mọi chuyện nhất định sẽ qua...nhất định sẽ qua...
- Chúng ta có con trai rồi em tự cắt rốn cho con,em rất giỏi phải không...
Thomas cắn răng đứng bật dậy...
- Phải rất giỏi...
Thomas xoa má và vuốt tóc Quỳnh...
- Em gọi mãi nhưng chẳng có ai cửa lại bị làm sao k mở được
- Nhắm mắt nghỉ ngơi đi em cần nghỉ ngơi...ta sẽ lo vụ sửa cái cửa...
- vâng,Thomas...anh có muốn bế con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-gio/2512645/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.