Một đêm mưa hè xối xả, Ngọc gặp Thuỵ Nhiên ngồi co ro trên cái sô pha ở phía góc phòng. Ấn tượng đầu tiên của cô về chị ta không có gì nhiều, chỉ thấy đây là một kẻ đáng thương. Trông chị ta như một con mèo lạc mẹ, bơ vơ không biết đi đâu để trú ngụ. Nhưng qua những lần tiếp xúc tiếp theo thì Ngọc thấy, chị ta cũng chẳng đáng thương lắm. Vì chị ta có nhiều tiền đến mức có thể trả tiền rượu cho đám bạn vô công dồi nghề hết đêm này đến đêm khác mà chẳng bận tâm con số đó là bao nhiêu. Phải, chị ta là một người con gái ngoài giàu ra thì chẳng có gì! Không ý chí, không mục tiêu, không mơ ước. Ngọc cũng biết cái tên quê mùa mà Thuỵ Nhiên đặt cho hội nhóm của chị ta là Lưu Lạc Hội. Một nhóm người tối ngày chè chén, chán đời và coi thường tất cả những ai không có tiền.
Nhưng Ngọc muốn một cuộc sống như vậy. Cô mong cầu chết đi được một cuộc sống hào nhoáng, không cần phải lo nghĩ gì về tiền học, tiền ăn, hay đủ các loại tiền khác. Cô ước có một cuộc sống được làm mọi điều điên rồ mà chẳng sợ ai ngăn cản, hay lấy đó làm cớ mà đánh đập. Cô cũng khao khát có một người đàn ông luôn đón đưa chẳng kể hoàn cảnh nào như thế. Đôi khi Ngọc vẫn không hiểu tại sao lại có những mảnh đời khác biệt nhau đến vậy. Chị ta sinh ra đã có tất cả mọi thứ mà cô nghĩ cô phải phấn đấu cả đời mới có được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625032/chuong-1-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.