Trời đã gần sáng, những ngón tay hồng của bình minh chạm lên bầu trời còn sắc tối tạo nên một vùng xanh tím huyền ảo. Vĩnh lái xe lòng vòng quanh thành phố để tìm Thuỵ Nhiên. Bốn tiếng đã trôi qua, Vĩnh vẫn không tin là một người dễ đoán như cô ta lại có thể trốn tránh anh được. Song, mọi manh mối về cô đều dần dần bị chặt đứt mỗi khi anh đến một nơi mà anh nghĩ rằng cô sẽ ở đó. Rồi không thấy cô.
Đôi mắt của Vĩnh khô lại, anh cảm giác như những dây thần kinh đang phồng lên và sắp nổ tung. Gõ những ngón tay dài lên vô lăng, Vĩnh mím môi suy nghĩ. Con đường trước mắt anh như trải rộng ra, miên man và bất tận. Không phải anh đang lo lắng gì cho Thuỵ Nhiên, mà anh đang lo lắng cho chính mình. Nếu không tìm ra cô ta trước khi ông Việt Quang phát hiện, thì anh sẽ mất việc. Anh chỉ đang cố làm tốt công việc của mình thôi.
Vĩnh biết chắc rằng Thuỵ Nhiên sẽ không đến chỗ Tú, tay bạn trai hờ của cô ta. Trò cố tình để lộ thông tin này anh đã quá quen. Vả lại, Tú không phải người có thể cho cô ta hơi ấm để ở cạnh đêm dài.
Dừng xe lại trước Lúc Chiều Tàn, Vĩnh nhìn lên biển hiệu vẫn được bật sáng và cánh cửa đóng im lìm. Tiếng thở dài của anh bị nén lại trong sự thất vọng cùng cực. Anh dần dần mất phương hướng và không biết đi đâu nữa cả. Vĩnh ngửa đầu ra vẻ mỏi mệt, sau một đêm tìm kiếm, dọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625030/chuong-1-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.