Cô nói: "Mẹ tôi có thể yêu, nhưng có lẽ tình yêu của bà khác với phần lớn của mọi người. Bà không phải người uỷ mị, không dễ bộc bạch, luôn luôn yên ổn ở vị trí của mình."
Thuỵ Nhiên còn nhớ ngày bé, mùa hè oi ả. Mẹ sẽ tự tay chuẩn bị đồ uống giải khát cho bố. Bà luôn chọn những quả cam tươi nhất, ngọt nhất, mọng nước nhất để ép cho ông. Cô cảm tưởng rất, tất cả những việc mà bà làm đều là dành cho bố. Nhưng bà không bao giờ nói ra điều đó, cũng không cố hướng người khác suy nghĩ đến. Chỉ có những ai hay nhìn bà, chú ý đến bà mới nhận ra.
Có người nói rằng mẹ và bố không yêu nhau, cũng không lý giải được tại sao họ lại đến với nhau. Một lần, Thuỵ Nhiên hỏi mẹ điều đó có thật không? Mẹ chỉ cười và bảo tình yêu không cần thiết phải thể hiện. Với lại, mẹ không đánh giá tình yêu theo tiêu chuẩn của người đời. Rằng cả hai phải trải qua những tháng ngày như đất sét dẻo quện vào nhau, rồi tiến đến hôn nhân, đi hưởng tuần trăng mật, đẻ con gái đầu lòng, hạnh phúc nhìn nó khôn lớn rồi dần dần đốt cạn tình yêu vì những chán chường về thói quen, tính xấu của đối phương. Tình yêu của mẹ nằm ở việc âm thầm ở bên một người, lặng lẽ thu lượm nỗi cô đơn, khổ đau của người đó, xoa dịu họ và làm cho họ thấy an toàn. Con có thể nghĩ rằng chúng ta không yêu nhau vì chúng ta không nói yêu nhau, nhưng ngôn ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625017/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.