Nam Anh nhìn thật kỹ những văn bản được chép tay ở trước mặt. Đôi mày cậu nhíu lại rồi lẩm bẩm trong kinh ngạc: "Rõ ràng là hai nét chữ khác nhau."
Nhưng biết đâu Ngọc có một người khác làm việc cùng? Không. Nam Anh tự bác bỏ suy luận này vì cậu biết, Ngọc sẽ không bao giờ chia chác thù lao cho bất cứ ai. Hơn hết, Ngọc là kẻ tự tin đến mức gần như tự phụ. Cô ấy sẽ không bao giờ chịu thua đống bài vở chép tay này đâu.
Nam Anh chợt nhớ vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc khi cậu đến tìm. Cô ấy chẳng nhận ra cậu là ai. Thậm chí cô ấy còn quên cả việc bản thân vẫn nhận chép phạt, làm phao thi và làm bài tập cho những kẻ như cậu trong trường. Đây có phải là triệu chứng của việc mất trí nhớ không? Nhưng hãy nhìn hai nét chữ này xem. Trí nhớ có thể bị mai một nhưng chắc chắn những gì là bẩm sinh, những gì quy định con người họ thì không thể nào mất đi được.
Vậy rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Thuỵ Nhiên không chút mảy may suy nghĩ đến chuyện mọi người nghi ngờ cô, vì cô cho rằng sẽ chẳng ai tin một người chết sống lại và nhập hồn vào một thân thể khác. Vả lại trong khoảng thời gian này, Thuỵ Nhiên đang bị phân tâm bởi việc mình không phải là con gái ruột của ông Vua Ngành Thép. Cả ngày cô cứ dằn vặt, khó chịu trong lòng. Cô không biết có nên đi tìm gặp mẹ hay không, nhưng cô lại sợ mẹ sẽ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2624998/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.