Trong phòng y tế bác sĩ không có ở đó, không có biện pháp khám chân cho Diệp Tình.
Nhưng Nhiếp Nhã Phàm cảm thấy Diệp Tình chắc là bị bong gân rồi, dùng rượu thuốc xoa xoa, sau đó dán thuốc dán là được rồi.
Vì vậy cô ấy để Diệp Tình ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha, bản thận đến tủ của bác sĩ tìm thuốc.
Trùng hợp ở chỗ, Nhiếp Nhã Phàm vừa từ trong tử lấy rượu thuốc và miếng dán quay lại thù Dịch Ngạo Xuyên bọn họ cũng tiến vào.
Diệp Tình lập tức cả người liền cảm giác không tốt. Cô mỗi lần gặp Dịch Ngạo Xuyên đều không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra, không biết được ác bá này lần này đến đây tìm cô lại mang đến cho cô phiền phức gì nữa.
Dịch Ngạo Xuyên nhìn một vòng phòng y tế, hỏi : “ bác sĩ không có ở đây ?”
Nhiếp Nhã Phàm : “ đúng vậy, không biết đã đi đâu, em chuẩn bị xoa thuốc cho Diệp Tình đây.”
Dịch Ngạo Xuyên nhìn rượu thuốc mà miếng dán trên bàn vẫn chưa động qua, cười có chúy xấu xa : “ Vũ đầu, dẫn bạn gái mày đi ra ngoài.”
Nhiếp Nhã Phàm vẻ mặt mơ hồ : “ A, tại sao phải dẫn em ra ngoài?”
“ Em cứ ra ngoài là được rồi, việc khác cũng đừng quản .” nói xong còn cười xấu xa nhìn thiếu nữ đang hoảng loạn bất an, đơn thuần đến đáng yêu đang ngồi trên ghế số pha.
Diệp Tình trong lòng có dự cảm không tốt, liền nắm chặt tay Nhiếp Nhã Phàm :
“ Cậu đừng nghe lời anh ta.....”
Trời ạ, cô cũng không muốn đơn độc cùng ác bá này ở đây đâu, có quỷ mới biết con người vô lại này muốn làm gì cô a!
Nhiếp Nhã Phàm hết nhìn Dịch Ngạo Xuyên lại nhìn Diệp Tình, do dự, không biết bản thân mình nên nghe lời ai.
Lúc này Lưu Giai Vũ đi đến cười dẫn cô ấy đi, thuận tiện an ủi Diệp Tình “
“ Yên tâm đi, anh Xuyên sẽ không bắt nạt cô đâu, chúng tôi đi trước.”
Dịch Ngạo Xuyên ý cười càng đậm, trên mặt kiêu ngạo ương nganh của anh là nụ cười xấu xa, nhưng trong mắt Diệp Tình chính là thiếu đánh, trong lòng cô càng không yên lòng.
Tiết Khải vẫn dựa vào khung cửa phòng y tế, cười hỏi :
“ Anh Xuyên, mày kêu chúng ta đi là muốn làm gì a ?”
Dịch Ngạo Xuyên cười mắng : “ cút, mày quản tao muốn làm gì”
“ cắt! Hỏi cũng không cho hỏi, cái tính thối này......” Tiết Khải vừa đi vừa hùng hổ mắng, còn thuận tiện đóng cửa phòng y tế lại.
Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người họ, mà cửa còn đóng lại, rất hợp ý Dịch Ngạo Xuyên.
“ Đem giày và tất cởi ra, hở mắt cá chân ra.” Dịch Ngạo Xuyên vươn tay cầm lấy bông gòn và rượu thuốc đi đến trước mặt Diệp Tình, nụ cười mang chút vô lại :
“ Bác sĩ không có ở đây, ông đây tự mình bôi thuốc cho cô.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Tình sợ đến mức vội vàng nhấc hai chân đặt lên sô pha, hai tay ôm lấy đầu gối, vẻ mặt hoảng sợ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Cô liền từ chối : “ không, không cần đâu, tôi tự làm được”
Diệp Tình vươn tay muốn lấy đồ đi, Dịch Ngạo Xuyên lại không cho cô cơ hội đó :
“ Ít nói nhảm đi, còn không cởi ra ông đây cởi giúp cô.”
Diệp Tình trực tiếp khóc không ra nước mắt :
“ Thật sự không cần, anh để cho tôi tự làm.”
Cô không ngừng oán giận người trước mắt như thế nào lại bá đạo như vậy, mạnh mẽ đuổi Nhiếp Nhã Phàm đi muốn tự mình bôi thuốc cho cô, ai muốn anh ta bôi thuốc cho a, anh ta kêu Diệp Tình cởi bỏ tất giày để lộ mắt cá chân, Diệp Tình mới không dám a.
Gương mặt Dịch Ngạo Xuyên lập tức lạnh xuống, nụ cười không còn, tay cũng nắm chặt chai rươuj thuốc.
Một lời cũng không nói, một biểu cảm cũng không có, chỉ trầm mặc nhìn Diệp Tình, trong con ngươi tối đen có chút lạnh lùng.
Diệp Tình biết bản thân đã chọc giận anh ta rồi, trong lòng hoảng sợ bất an.
Nhưng cô cũng không nguyện ý thoả hiệp.
Cô nuốt nuốt nước miếng, khiếp sợ lên tiếng : “ Thật là không cần..... thực sự , không xoa thuốc cũng không sao....”
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, gần như là sắp không nghe thấy rồi.
Diệp Tình cũng không dám nhìn trực tiếp vào anh ta, nhưng cũng có thể tưởng tượng được hiện biểu cảm của anh ta có bao nhiêu dọa người.
Lần thứ ba bị từ chối, người kiêu ngạo như Dịch Ngạo Xuyên khống chế không được giận dữ. Anh ta lạnh lùng “ A” một tiếng : “ chính ta ghét bỏ ông đây như vậy ?”
Giọng nói có chút lạnh lùng đáng sợ.
Diệp Tình có chút bị dọa rồi, càng không dám nhìn anh ta, mím môi nhỏ không nói lời nào.
Cô cũng không ngốc, chính là ghét bỏ anh ta nhưng cũng không dám nói ra.
Không khí như dừng lại 2 giây, Dịch Ngạo Xuyên cười chế nhạo :
“ Được, coi như ông đây tự mình đa tình.”
Anh ta sớm đã biết, dạng học sinh ngoan như Diệp Tình đều là mắt cao hơn đầu, căn bản coi thường những tên côn đồ như hắn, chẳng lẽ Diệp Tình chán ghét, kháng cự hắn biểu hiện còn chưa rõ ràng sao?
Cũng không phải tất cả mọi người đều như Nhiếp Nhã Phàm.
Dịch Ngạo Xuyên đem đồ y tế đặt trên bàn, dùng sức rất mạnh, đáy chai tủy tinh đều có vết nứt.
Anh mở cửa đi ra ngoài, cửa sắt bị người ta dùng sức mở ra “ ầm” một tiếng va vào bức tường, dọa người khác nhảy dựng.
Chỉ có hai giây ngắn ngủi, Diệp Tình đã cảm nhận được 2 lần kinh sợ, trực tiếp sau khi Dịch Ngạo Xuyên đi xa mới dám ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt thu thủy trong suốt tràn đầy ấm ức.
Cô làm sai chuyện gì a, Dịch Ngạo Xuyên lại đối xử với cô như vậy, khi vui thì hướng cô cười, không vui thì phát hỏa với cô, con người này sao lại bá đạo không nói đạo lý như vậy a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]