Diệp Tình không có ôm lấy cổ Dịch Ngạo Xuyên, hai tay rất không được tự nhiên đặt trước ngực, kéo vành mũ che kín mặt, đợi đến phòng học bắt Dịch Ngạo Xuyên nhanh chóng thả cô xuống.
Nhưng việc Diệp Tình không ôm mình làm Dịch Ngạo Xuyên rất không hài lòng.
Phòng học ban 8 ở lầu 4, anh cố ý chơi xấu, ôm cô đứng ở ngã rẽ lầu 1 không chịu đi tiếp. Chân phải dẵm lên bậc cầu thang thứ nhất, trong lòng ôm Diệp Tình nhưng nhất quyết không chịu đi tiếp.
Diệp Tình đem mũ kéo ra ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hành tràn đầy nghi ngờ :
“ Sao lại không đi tiếp ?”
Cô có chút sốt ruột, nhìn quanh bốn phía, vẫn may không có ai.
Dịch Ngạo Xuyên cúi thấp đầu hướng Diệp Tình cười: “ ôm tôi, bằng không ông đây không đi .”
Diệp Tình vừa xấu hổ vừa tức giận : “ anh , mặt dày.”
Cô cũng không biết dũng khí ở đâu mà dám mắng Dịch Ngạo Xuyên, đại khái là do tên vô lại này thật sự không biết xấu hổ đi! Cô mới không thèm ôm anh ta.
Dịch Ngạo Xuyên lại không để ý chút nào bị mắng, ngược lại còn nhướng mi, hùng hồn mà đùa giỡn cô :
“ tôi chính là mặt dày cô có thể làm gì? Dù sao thì cô không ôm thì tôi không đi, ông đây tiếng xấu đồn xa, thêm một cái danh lưu manh cũng không để ý đâu, nhưng cô a, lại không giống nhau rồi.”
Dịch Ngạo Xuyên nhìn vẻ mặt xấu hổ giận dữ của Diệp Tình mà cười xấu xa :
“ Nếu bây giờ bị giáo viên hay bạn học nào nhìn thấy, vạn nhất họ hiểu lầm, nói ông đây chính là bạn trai của cô thì làm thế nào? Cô vẫn là nhảy xuống sông hoàng hà cũng không giải thích được.”
Diệp Tình xấu hổ giận dữ muốn chết, nhưng lại vì trong sạch của mình , cực kỳ không tình nguyện mà ôm lấy Dịch Ngạo Xuyên.
Cô có chết cũng không muốn bị người khác hiểu làm Dịch Ngạo Xuyên là bạn trai cô!
Hai cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng vòng lên cổ, cho dù không phải thực sự ôm, vẫn cách một lớp ống tay, nhưng Dịch Ngạo Xuyên vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
“ Tôi đã ôm rồi, anh cái tên vô lại này đi nhanh một chút !” Diệp Tình bị bắt nạt đến khóe mắt cũng hồng.
“ Như vậy mới ngoan” Dịch Ngạo Xuyên cười nhẹ , chân dài cất bước, tiếp tục ôm cô đi lên lầu.
Thanh niên thể lực tốt, sức lớn, ôm người trong ngực mà vẫn đi nhẹ nhàng, đến nói cũng không thở gấp, vài bước đã đến lầu 4 rồi.
Anh ôm cô đi đến hành lang lầu 4, xem bộ dáng là muốn đưa cô vào phòng học mới cho cô xuống.
Trong phòng học ban 9 truyền đến âm thanh đọc sách trong trẻo, nếu đi qua cửa sổ ban 9 chắn chắn sẽ bị nhìn thấy.
Diệp Tình vội vàng lên tiếng :
“ Được rồi, thả tôi xuống đây đi, tôi tự mình quay về phòng học.”
Trong phòng học khẳng định đã có người quay trở về, Dịch Ngạo Xuyên nếu ôm cô đến cửa phòng học cũng nhất định sẽ bị nhìn thấy.
Tâm tình Dịch Ngạo Xuyên ngay tức khắc có chút xấu đi :
“ Biết cô sợ tôi sẽ làm mất mặt cô, không ôm cô đi vào là được rồi, ngã chết cô đi.”
Tuy là nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận đặt Diệp Tình xuống, động tác rất nhẹ nhàng, như sợ cô lại bị thương.
Diệp Tình không muốn cùng anh ta tiếp tục nói chuyện, cũng không cho thêm một ánh mắt nào, một mình bám tường đi, khập khà khập khiễng, có chút cố sức nhưng cuối cùng vẫn là bình an quay về trường học.
Thực sự không có quay đầu nhìn Dịch Ngạo Xuyên một cái.
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên vẫn đứng ở chỗ hành lang đó, luôn dùng ánh mắt dõi theo Diệp Tình, chuận bị tốt nếu cô có ngã xuống thì chạy đến đỡ.
Dịch Ngạo Xuyên ngay lập tức trở nên giận dữ, tay nắm chặt đấm lên bức tường bên cạnh. Anh ta cảm thấy bản thân thật là con mẹ nó đáng coi thường, rõ ràng Diệp Tình rất ghét anh ta mà tại sao anh cứ phải có tày mặt dày la liếm đến. Người ta cần phần ân tình của anh sao? Là cảm kích anh ta hay vẫn là coi thường? Nhưng đều là anh ta tự mình đa tình rồi.
Dịch Ngạo Xuyên ngồi ở cầu thang lầu 4, tâm trạng không tốt liền muốn hút thuốc. Nhưng khi anh ta đưa tay vào túi quần móc điếu thuốc ra liền thuận tay cầm luôn viên kẹo mà Diệp Tình đưa.
anh rút điếu thuốc cầm trên tay, cuối cùng lại cất lại vào trong hộp, bóc vỏ viên kẹo Diệp Tình đưa, cho vào miệng, ngay lập tức cảm giác muốn hút thuốc đã không còn .
Kẹo ăn một lát đã hết,nhưng vị chua chua ngọt ngọt của vị chanh vẫn còn đầy trong khoang miệng. Những buồn bực kia trong tức khắc biến mất không còn.
Dịch Ngạo Xuyên nhếch môi cười. Xem ra anh ta không chỉ mặt dày mà còn có bệnh a, chỉ một viên kẹo cũng có thể bị thu mua rồi.
Diệp Tình nhìn xuống dưới lầu thấy Dịch Ngạo Xuyên đang đi ra ngoài, nhìn phương hướng chính là đi ra cổng trường. Dịch Ngạo Xuyên muốn đi về làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô xác thực đối với dạng người như anh ta không thể có hảo cảm, mặc dù nói anh ta đã giúp cô nhưng con người này quá bá đạo rồi, không bao giờ nói lý lẽ, bắt ép người ta làm những việc mà họ không thích hơn nữa anh ta rất nguy hiểm, tâm trạng mưa nắng thất thường, vạn nhất bị chọc giận thì không biết sau đó sẽ phát sinh điều gì nữa, dùa sao anh ta cũng là tội phạm giết người a.
Trong mắt Diệp Tình, Dịch Ngạo Xuyên và những người bắt nạt cô là cùng một loại người, vì vậy cô luôn không có ấn tượng tốt với anh ta. Nếu có thể, cô không muốn cùng Dịch Ngạo Xuyên có bất cứ giao lưu nào cả, quá nguy hiểm rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]