Chương trước
Chương sau
Tôi chưa từng nói thích anh.”

Diệp Tình vừa xấu hổ vừa tức giận, cố ý dùng bông ấn vào vết bầm tím trên mặt anh. Cô muốn trả thù anh, ai kêu vô lại này nói năng linh tinh!

Nhưng Dịch Ngạo Xuyên chỉ hơi nhíu mày, thậm chí cười còn vui vẻ hơn trước:

" Thế nào? bị tôi nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận?"

Bất kể cô làm gì trong mắt Dịch Ngạo Xuyên đều dễ thương.

Đôi mắt hạnh của Diệp Tình mở to, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và tức giận:

"Dịch Ngạo Xuyên, anh không biết xấu hổ, tôi đã nói là tôi không thích anh."

Ngay cả vẻ ngoài tức giận cũng rất đáng yêu, Dịch Ngạo Xuyên knhịn không được muốn trêu chọc cô ấy. Anh cười có chút xấu xa:

"Hiện tại không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không thích."

Diệp Tình thực sự tức giận với tên vô lại này. Cô cất đồ trở lại hộp thuốc, tức giận quay đầu muốn rời đi.

Dịch Ngạo Xuyên nhanh chóng đứng dậy đứng trước cửa, cười nói:

"nói đùa mà, làm gì nghiêm túc vậy. Hơn nữa vết thương còn chưa bôi thuốc xong, cô thử xem có đi được không?"

Anh chỉ vào vết thương ở khóe miệng , "cô xem đi, vẫn đau."

Diệp Tình còn có chút tức giận, cùng anh thương lượng: "Vậy anh không được nói nữa."

Sau khi thương lượng, Diệp Tình không còn cách nào khác ngoài việc bôi thuốc khử trùng cho anh ta một lần nữa. Lần này Dịch Ngạo Xuyên thực sự không trêu chọc cô, anh không nói lời nào, chỉ mím môi cười, nhìn cô cười dịu dàng. Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Diệp Tình thực sự cảm thấy khó chịu khắp người, khuôn mặt cô vẫn luôn đỏ bừng. Cô bảo Dịch Ngạo Xuyên đừng nhìn cô nữa, nhưng tên vô lại đó không nói lời nào mà càng nhìn không kiêng dè hơn.

Diệp Tình không nói nên lời, đành phải nhanh tay bôi thuốc để nhanh chóng về nhà. Dịch Ngạo Xuyên thực sự rất hưởng thụ lúc này, ngay cả là do anh ép buộc mới có, dù Diệp Tình không muốn, không thích anh, thậm chí ghét anh, vậy thì sao?

Diệp Tình xử lý vết thương trên mặt hai ba lần, sau đó lại cất đồ vào hộp thuốc.

"Đã bôi xong thuốc, tôi đi đây."

Tuy nhiên, Dịch Ngạo Xuyên dường như không có ý định để cô đi, đứng trước mặt cô , lưng dựa vào cửa. Diệp Tình có chút khó chịu:



"Anh làm gì vậy, đã nói bôi thuốc xong sẽ cho tôi về, giờ muốn đổi ý à?"

“Còn chưa xong.” Anh chỉ tay về phía sau lưng mình, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa,

“ở đây vẫn còn.”

Một đám thanh niên đang ở bên ngoài xử lý vết thương, đột nhiên nghe thấy Diệp Tình trong phòng kêu lên: "A—đồ lưu manh thối "

Một đám người trong nháy mắt la ó, còn không có bôi xong thuốc đã muốn đi vào xem náo nhiệt.

Tiết Khải là người tích cực nhất, chạy nhanh nhất và là người đầu tiên mở cửa.

Dịch Ngạo Xuyên bên trong nửa thân trên không mặc áo, lộ ra cơ ngực cường tráng và cơ bụng săn chắc, tay phải còn đang cầm chiếc áo màu đen vừa cởi ra, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười vô lại .

Chàng thanh niên cao to khỏe mạnh, trên người có những vết sẹo nông sâu, thậm chí ở ngực trái và bụng còn có hai vết dao đã lành . Anh ấy thường bị thương trong các trận đánh nhau.

Nhưng Diệp Tình lại chui vào trong góc, lấy tay che mắt, căn bản không dám nhìn Dịch Ngạo Xuyên, mặt đỏ như muốn nổ tung, vừa xấu hổ vừa tức giận vô cùng.

Làm sao cô biết tên vô lại này đột nhiên cởi áo ra, anh ta thực sự là một tên lưu manh vô lại,không nói lý, ác bá ,lưu manh thối!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiết Khải lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý trên mặt:

"Ồ, giữa ban ngày làm cái gì a, coi chúng tôi là người chết đi!"

Dịch Ngạo Xuyên cười mắng: "trên lưng tao có vết thương, chỉ là bôi thuốc thôi, nghĩ cái gì vậy? Còn không mau đi ra ngoài!"

Tiết Khải ngay lập tức mất hứng thú, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Anh ta còn tưởng xảy ra cái gì nữa chứ.

Diệp Tình đang che mắt cũng dám nhìn một chút, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng lại ngây thơ đáng yêu đến mức khiến người ta nhịn không được muốn bắt nạt cô.

Dịch Ngạo Xuyên rướn người đi tới trước mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa "Yên tâm, cởi áo chỉ là để cô dễ bôi thuốc hơn mà thôi, cho nên cô cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Diệp Tình nặng nề "Ồ" một tiếng, thanh âm mềm mại ngọt ngào. Cô thật sự vừa xấu hổ vừa bực mình, cô suy nghĩ nhiều chỗ nào, rõ ràng là tên lưu manh này giở trò côn đồ cởi áo ra.

Dịch Ngạo Xuyên đi lấy một cái ghế vào, ngồi ngược quay mặt vào trong, hai tay ôm lấy lưng ghế. Diệp Tình từ phía sau bôi thuốc lên lưng anh.

Trên lưng có nhiều vết sẹo nông có sâu có. Diệp Tình tùy ý nói:

"Anh thường xuyên đánh nhau sao?"



"Nếu không thì sao? Ông đây đánh nhau chưa từng thua qua."

"Vậy vết sẹo trên mặt anh cũng là do đánh nhau?"

“Không.” Đôi mắt Dịch Ngạo Xuyên tối sầm lại.

Diệp Tình nói "Ồ".

Cô còn tưởng rằng vết sẹo trên mặt anh cũng là do đánh nhau, bị người khác chém. Khi cô nhìn thấy Dịch Ngạo Xuyên lần đầu tiên, cô đã nghĩ vết sẹo trên mặt anh ta thật đáng sợ, sau khi nhìn nhiều thì thấy bình thường, nhưng khi anh ta lạnh lùng và tức giận, nó sẽ có chút rùng rợn.

Dịch Ngạo Xuyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi:

"Diệp Tình, cô có coi thường những người như tôi không?" Rất hiếm khi anh nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc và hơi trầm.

Diệp Tình nghiêm túc hồi đáp: "Tôi chưa bao giờ khinh thường anh, là bởi vì anh luôn hiểu lầm."

“Không có?” Dịch Ngạo Xuyên cau mày,

“Vậy cô vì sao chán ghét tôi như vậy, một giây cũng không muốn ở cùng tôi.”

"Bởi vì tôi sợ anh, anh quá nguy hiểm, tôi đương nhiên không dám cùng anh có bất kỳ tiếp xúc gì."

Người thanh niên đột nhiên cười: "Đồ nhát gan, ông đây có nguy hiển nhưng không phải đối với cô, sợ cái rắm."

Diệp Tình có chút không nói nên lời, không biết nên trả lời sao. Cô vẫn chưa nói về tính cách bá đạo và vô lý của anh, đó là điều khó chịu nhất.

Diệp Tình lại hỏi: "Vậy anh vừa rồi vì sao đối với Từ Hạo như vậy?"

Diệp Tình thực sự sợ hãi trước cách Dịch Ngạo Xuyên nổi giận và bóp cổ Từ Hạo đến không thở nổi vừa rồi, cô không hiểu tại sao anh ta lại tức giận như vậy.

Lại thấy Dịch Ngạo Xuyên nhếch mép cười:

"Bởi vì tôi có tính chiếm hữu, nên tôi không thể nhìn thấy cô ở bên những người đàn ông khác, hiểu không?"

Hơn nữa, người đàn ông này là Từ Hạo, người anh ta có ác cảm . Mẹ của Dịch Ngạo Xuyên đã bỏ trốn cùng cha của Từ Hạo, đó là lý do tại sao anh ta rất ghét Từ Hạo.

Sau khi nghe lời giải thích độc đoán của anh, Diệp Tình đã tức giận đến mức cô không muốn nói chuyện với anh nữa. Đây là kiểu chiếm hữu gì vậy, bọn họ không liên quan gì đến nhau, tại sao anh ta phải quan tâm đến việc cô ở bên ai? Liên quan gì đến anh ta? Thật là một tên vô lại bá đạo và vô lý, ác bá, lưu manh thối!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.