Chương trước
Chương sau
Sau khi bôi thuốc, Diệp Tình định rời đi, nhưng Dịch Ngạo Xuyên đã chặn cửa . Đây đã là lần thứ ba, Diệp Tình thật sự tức giận muốn chết, người này sẽ không nuốt lời chứ? "Dịch Ngạo Xuyên nói chuyện phải giữ lấy lời, tôi đã bôi thuốc xong cho anh, sao vẫn không cho tôi đi."

Đôi mắt hạnh nhân ôn nhu tức giận nhìn anh. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói lý lẽ với những người bá đạo.

Dịch Ngạo Xuyên cong môi cười:

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nuốt lời. trước khi cô đi tôi muốn hỏi vài câu."

"Hỏi gì?"

"cô thích kiểu con trai nào?"

"không biết."

Diệp Tình cạn lời rồi, cô thích kiểu con trai nào thì liên quan gì đến anh ta, dù sao chắc chắn không phải kiểu như anh ta.

Dịch Ngạo Xuyên "Ồ", hỏi lại: "Có người mình thích không?"

“Không có!”

Diệp Tình vừa xấu hổ vừa khó chịu. Người này hỏi những thứ này để làm gì?

Cô khi tức giận thật đáng yêu, Dịch Ngạo Xuyên không khỏi mỉm cười, đôi mắt đen láy tràn đầy tình cảm:

"Vấn đề cuối cùng, còn có ai bắt nạt cô không?"

Diệp Tình sửng sốt, cô hiển nhiên không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi vấn đề này. Cô nghĩ , trên thực tế, bây giờ không có ai bắt nạt cô một cách công khai, nếu có , đó sẽ là Dịch Ngạo Xuyên . Tên vô lại này luôn bắt cô làm những việc cô không muốn, như tự ý ôm cô , ép cô về nhà, ngồi xe của anh ta, vân vân. Hơn nữa ở đâu cũng có thể đụng phải anh ta, tránh cũng không tránh được. Thật đáng ghét.

“Không có ai bắt nạt tôi, tôi có thể rời đi sao?"

Diệp Tình nhất định sẽ không ngốc nói ra có anh ta, nếu không hôm nay đừng mong rời đi .

Dịch Ngạo Xuyên nở một nụ cười :

"Đi đi. Sau này nếu bị người khác bắt nạt, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ trút giận thay cô." Diệp Tình sửng sốt một lúc,"Ừm", sau đó rời đi .

Cô ấy thông minh, nhưng cũng không thể hiểu tại sao Dịch Ngạo Xuyên muốn giúp mình. Đương nhiên, cô chỉ là đối phó với anh như vậy, nếu thật sự bị bắt nạt, cô nhất định sẽ không nói cho anh biết. Một là bởi vì cô ấy không thân với Dịch Ngạo Xuyên, vì vậy không có gì để nói. Thứ hai là bởi vì sau khi Dịch Ngạo Xuyên trút giận cho cô , cô lại phải trả ơn anh ta, không khác nhau mấy.

Sau khi Diệp Tình rời đi, Dịch Ngạo Xuyên mặc áo, bước ra với nụ cười trên môi. Tiết Khải ở trong phòng khách nói đùa:

"Anh Xuyên, sao lại cười vui vẻ như vậy? sợ là đã thích Diệp Tình người ta đi."

Dịch Ngạo Xuyên cười mắng: "Tao có thích hay không không phải việc của mày."

Tiết Khải thậm chí còn vui vẻ hơn, từ trên ghế sô pha đứng dậy:



"Ồ! thì là như vậy, nhưng khẳng định là thích rồi!"

Dịch Ngạo Xuyên chỉ cười mà không phủ nhận, nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn. Huynh đệ trong phòng khách lập tức ồn ào, muốn nhận được câu trả lời dứt khoát từ anh. "Anh Xuyên! Anh thích cô gái vừa rồi sao? nói cho bọn em biết đi!"

"Đúng vậy a, Anh Xuyên, đừng qua loa với chúng em."

"Anh Xuyên, anh có phải ngại ngùng không dám thừa nhận, ha ha ha ha!"

“Mày con mẹ nó cút xa chút, ông đây làm sao mà không dám thừa nhận?” Dịch Ngạo Xuyên cười rạng rỡ,

“Ông đây thừa nhận mình thích Diệp Tình, thế nào?”

Người thanh niên hơi ngẩng đầu đối mặt với ánh mặt trời chiếu vào phòng, nụ cười trên mặt so với mặt trời tháng tám còn chói lóa hơn.

Không nhịn được muốn lại gần, dốc hết tâm trí để tiếp cận, toàn tâm toàn ý hướng về cô ấy, vì cô ấy vui vẻ, vì cô ấy mà tức giận, vậy không phải thích thì là gì?

Hiện trường một mảnh xôn xao, hỏi anh tại sao lại thích cô ấy, cho anh lời khuyên làm thế nào để theo đuổi Diệp Tình, ồn ào không chịu được.

Dịch Ngạo Xuyên bảo họ im lặng, ngồi bên cạnh Nhiếp Nhã Phàm hỏi:

"Mối quan hệ giữa Diệp Tình và Từ Hạo là gì?"

Vẻ mặt nghiêm túc, anh gấp gáp muốn biết mối quan hệ giữa hai người này, ham muốn chiếm hữu đang gào thét trong lòng.

Nhiếp Nhã Phàm nói: "em nói cho anh anh sẽ không tức giận chứ?"

"không tức giận, cứ nói đi."

Anh đã có chút tức giận và khó chịu, chẳng lẽ Diệp Tình thích tên khốn kiếp kia sao? "Em cảm thấy Từ Hạo hẳn là thích Diệp Tình, anh ta thường xuyên tới phòng học của bọn em tìm cô ây, hai ngày trước còn mời cô ấy cùng ăn cơm."

Dịch Ngạo Xuyên cau mày, Nhiếp Nhã Phàm vội vàng nói thêm: "Nhưng Diệp Tình đã từ chối. Em nghĩ Diệp Tình có lẽ không thích anh ta."

Lúc này Dịch Ngạo Xuyên mới nới lỏng lông mày, vẻ mặt cũng trở nên dễ chịu hơn: "Vậy em có biết tại sao Từ Hạo lại đưa Diệp Tình về nhà không?"

Anh thực sự khó chịu khi nghĩ đến việc Từ Hạo đưa cô về nhà.

“Cái kia em cũng không biết.” Nhiếp Nhã Phàm có chút không xác định đoán,

“Có lẽ Từ Hạo chủ động đưa Diệp Tình về nhà, hành động quá nhiệt tình, Diệp Tình không thể từ chối?”

Nghe vậy, Dịch Ngạo Xuyên tức giận đập bàn , vẻ mặt đầy tức giận.

Mùi vị của ghen tuông thật khó chịu .

Âm thanh làm những người khác giật mình.

Tiết Khải ân cần nhắc nhở: "Anh Xuyên, mày phải nhanh lên, đừng để bị tiểu tử kia đoạt trước."



Các huynh đệ đầu lia lịa. Dịch Ngạo Xuyên:

"Tao biết, chẳng lẽ tao còn kém hơn tên hèn nhát kia?" ...

...................................................

Thời tiết buổi sáng cuối tuần rất đẹp, nắng chói chang, bầu trời trong xanh, nhiệt độ dễ chịu khoảng 25°C. Khoảng chín giờ, Diệp Tình đi ra ngoài với chiếc túi đeo sau lưng, trong đó chỉ có tập vẽ và bút chì.

Cô ấy sẽ vẽ những bông hoa trong công viên, đó là một trong số ít sở thích của cô thích vẽ những bông hoa dưới ánh nắng ấm áp và tươi sáng nhất.

Khi cô đi xuống cầu thang, Dịch Ngạo Xuyên vẫn đang chơi trò địa chủ với những người khác ở nhà, Tiết Khải đang dựa vào bệ cửa sổ hút thuốc. Anh ta tình cờ nhìn thấy Diệp Tình ở tầng dưới, mỉm cười nói với Dịch Ngạo Xuyên đang chơi bài:

"Anh Xuyên, xem ai ở dưới lầu."

"Bốn con hai." Dịch Ngạo Xuyên thả bài trong tay liếc anh ta một cái,

"Ai? Tao đang đánh bài."

Tiết Khải : "mày tự đến xem đó là ai, sẽ không làm mày thất vọng đâu."

“Không chơi nữa, chờ tao quay lại.”

Sau khi nói với hai người đang chơi bài, Dịch Ngạo Xuyên đứng dậy, đi đến cạnh bệ cửa sổ nhìn xuống, trong tay vẫn cầm những lá bài còn chưa đánh. Khi nhìn thấy người bên dưới thực sự là Diệp Tình, anh ấy mỉm cười hài lòng.

Dưới ánh nắng chói chang, cô gái đeo một chiếc túi đeo chéo màu vàng nhạt, mặc một chiếc váy trắng , đi đôi giày vải màu trắng, trông dịu dàng và sạch sẽ. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, một vài sợi tóc xõa xuống má. Diệp Tình lấy tay trái che trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe môi hơi hơi cong lên, cười ngọt ngào.

Tinh khiết và sạch sẽ!

Dịch Ngạo Xuyên đứng bên cửa sổ tim đập thình thịch, trên mặt không giấu được nụ cười .

Thấy anh cười vui vẻ như vậy, Tiết Khải vui vẻ nói:

"thế nào, tao đã nói không làm mày thất vọng mà."

Lưu Giai Vũ cũng đến xem, nói: "Cô ấy mang túi đi đâu vậy? Chắc không phải quay lại trường đâu. Chiều nay sáu giờ bọn họ mới phải quay lại trường."

Dịch Ngạo Xuyên ném những quân bài trong tay lên bàn : "mọi người trước đi, tao ra ngoài một lát."

Tiết Khải trêu ghẹo: "Ồ, đi tìm người tình trong mộng à?"

Một số người khác cũng cười , tất cả trên khuôn mặt đều mang nụ cười buôn chuyện. Dịch Ngạo Xuyên cười mắng: "Không phải việc của mày."

Tiết Khải đang hút thuốc trong phòng khách, ngửi thấy mùi khói thuốc, anh chán ghét nói: "Còn nữa, sau này, mày hút thuốc cách xa tao ra"

Anh biết Diệp Tình không thích mùi thuốc lá nên trong khoảng thời gian này hút rất ít, đến khi không chịu nổi cơn nghiện mới hút hai điếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.