Sau vài ngày nôn nóng bất an chờ đợi, rốt cuộc Chu Vân Tố cũng đợi được một cuộc điện thoại khiến mình có chút yên lòng. Bà nhẹ nhàng dặn dò người trong điện thoại: "Giúp tôi để mắt đến con bé. Không cần hành động gì, đừng để nó rời khỏi tầm mắt mấy người là được."
Buông điện thoại, bà hai tay ôm ngực, đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách, sau đó gọi cho tài xế của Giản Mặc Thanh: "Tiểu Vương à, ngày mai tôi muốn đến thành phố D một chuyến, sáng mai tám giờ lại đây đón tôi."
Vị tài xế kia khúm núm đáp lời. Chu Vân Tố cúp máy, thả cả người vào sô pha, khẽ thở dài, bàn tay đang xoa xoa huyệt Thái Dương cũng ngừng lại. Bà biết, đêm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi.
***
Lại một ngày nữa trôi qua, màn đêm bao trùm toàn thành phố D. Giản Hân Bồi siết chặt áo khoác, chậm rãi lên lầu, Hàm Lạc còn chưa về, trong phòng không có ánh đèn. Nàng cảm thấy mình mệt chết được, thân thể mệt, mà tinh thần lại càng mệt hơn.
Vào phòng khách, nàng ngồi ở sô pha, đang chuẩn bị nhắn tin thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Hàm Lạc về rồi sao? Nàng vui sướng vội vàng chạy ra mở cửa, lại nhận ra là bà chủ nhà cho thuê – một bác trung niên với vẻ mặt khôn khéo.
"Bác khỏe không ạ, bác có chuyện gì sao?" Tuy Giản Hân Bồi nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép hỏi.
Chủ nhà cười cười, nói: "Cô gái à, tôi..." Nói tới đây, hình như có phần khó mở miệng, nhưng bà chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507250/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.