Ánh nắng xuân rực rỡ ấm áp xuyên qua những tàng cây thưa thớt, hắt lên quần áo, làm nổi lên nhiều điểm màu rực rỡ.
Đoàn người đi trên sơn đạo khúc khuỷu, chỉ cảm thấy màu xanh bao trùm bốn phía. Giữa rừng núi lơ đãng thoang thoảng hương hoa cỏ, khiến người ta hít thở mà nhẹ nhàng khoan khoái. Giản Hân Bồi tay trái lồng vào tay Tần Hàm Lạc, tay phải xòe ra, nhiều đốm sáng vàng óng ả tựa như làn môi tình nhân dịu dàng nhẹ nhàng rót lên lòng bàn tay nàng, nàng nghịch ngợm nắm bàn tay lại thành nắm đấm.
"Cậu cảm thấy mình đang cầm gì?" Trên mặt Tần Hàm Lạc hơi mang chút ý cười trêu chọc, nháy nháy mắt với nàng.
"Tình yêu, hạnh phúc." Giản Hân Bồi bất đắc dĩ nhìn Triệu Văn Bác đi theo phía sau, khóe miệng lại vẫn đượm ý cười ngọt ngào. Thanh âm của nàng rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến mức Tần Hàm Lạc phải ghé sát lại mới có thể nghe được, những lời này tựa như một dòng suối ngọt lành, chậm rãi tưới mát cõi lòng Tần Hàm Lạc, khiến cô tràn ngập vui sướng.
Triệu Văn Bác lưng cõng một túi lớn đồ ăn vặt cùng đồ uống, mệt đến thở không ra hơi, ánh mắt lúc nào cũng chú ý Giản Hân Bồi, một tấc cũng không rời. Chốc thì sợ quần áo nàng vướng phải cành cây, một lát lại sợ nàng khát nước đói bụng, không ngừng dặn dò hỏi này nọ, đến nỗi khiến Trương Tử Toàn đi đằng sau thật không nhịn được mở miệng: "Triệu ngu ngốc, ông có thể im lặng được không? Một thằng con trai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507231/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.