Tần Hàm Lạc không dám nhìn Giản Hân Bồi, cô sợ phải nhìn thấy biểu tình khiếp sợ cùng chán ghét trên mặt nàng, vì thế, cô quay đầu, chậm rãi đi về nhà. Giờ khắc này, hai chân tựa hồ như bị rút cạn sức lực. Về sau...về sau có lẽ thật sự sẽ như người xa lạ. Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu, nước mắt cô từ lâu đã ướt đầm khuôn mặt.
Nếu...nếu giờ phút này cô có thể cố lấy một chút dũng khí mà quay đầu liếc nhìn người con gái mình yêu sâu sắc kia, nhìn biểu tình như tan nát cõi lòng mà rơi lệ của nàng, như vậy có lẽ tất cả sẽ trở nên khác biệt. Nhưng mà, cô lúc này lại nhát gan như thế, lại vô lực đến vậy. Có phải con người khi lần đầu tiên yêu thương một người đều mất tự tin như thế hay không?
Tần Hàm Lạc trở về, mở cửa ra, sau đó đóng lại, ngay cả đèn cũng lười bật đã gắt gao dựa lưng vào cánh cửa, đè nén khóc. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến cơ hồ không thở nổi.
Tình cảm nhiều năm như vậy, nhiều hồi ức đẹp đẽ thế...tất cả đều đã kết thúc. Khí lực cả người cô như bị rút cạn trong nhát mắt, suy sụp vô lực tựa vào cửa, sau đó, thân thể chậm rãi trượt xuống, nước mắt cuồn cuộn không dứt tuôn rơi.
Không biết qua bao lâu, trên cửa truyền đến hai tiếng đập cửa "rầm rầm" thật mạnh, thanh âm như chấn động kia từ cánh cửa truyền vào cơ thể đang dựa sát vào khiến cô giật mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507226/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.