Mễ Tiểu Nhàn ngồi trước bàn học, bút máy di chuyển "soàn soạt" trên giấy. Bộ dáng khi em viết, thoạt nhìn phi thường chăm chú, Tần Hàm Lạc tựa vào một bên, có chút ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mê người kia. Trong phòng tràn ngập hương bạc hà lành lạnh đặc hữu của Mễ Tiểu Nhàn, khiến lòng người ta một mảnh yên tĩnh ấm áp.
"Tôi thích thế này." Tần Hàm Lạc nhịn không được thấp giọng nói.
"Cái gì?" Mễ Tiểu Nhàn dừng bút, đôi mắt đẹp trong suốt có chút kinh ngạc nhìn cô.
"Tôi thích thế này, em viết, tôi ở một bên nhìn. "Tần Hàm Lạc uể oải tựa vào bàn, hai mắt khép hờ: "Thực im lặng, thật thoải mái, trong lòng sẽ không suy nghĩ chuyện gì phiền não."
"Chị lại có chuyện gì phiền não à?" Khóe môi Mễ Tiểu Nhàn vẽ lên một nụ cười như có như không, tiếp tục làm bài, hai má trắng nõn trong nháy mắt lại nhiễm một mạt hồng nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người.
"Vì sao có nhiều bài phải làm như vậy mà em còn về?" Tần Hàm Lạc không muốn chạm đến chỗ đau xót trong lòng, liền khéo léo chuyển đề tài.
Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, mím môi ngượng ngùng cười: "Không biết nữa."
"Chắc là nhớ đồ ăn ở nhà chứ gì." Tần Hàm Lạc tiếp tục nhắm mắt lại: "Tiểu Nhàn, ba và dì Mễ đều cho rằng với thành tích của em ít nhất có thể đỗ vào trường ĐH trong top mười cả nước, còn em nghĩ thế nào? ĐH Z? ĐH B? Hay trường khác?"
"Uhm, đến lúc ấy nói sau, tạm thời em còn chưa nghĩ nhiều vậy, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-chanh-bac-ha/1507225/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.