Chương trước
Chương sau
Thông báo nhỏ:
Ngày hôm nay lại một ngày đen đủi, tui nhận được toàn tin không tốt cho lắm. Đại khái chính là tui quay về lịch trình cũ, lại lăn lê bò toài. Tết của tui chính thức kết thúc rồi, từ ngày mai lại bắt đầu ngày tháng đau khổ chạy deadline. Như thường lệ, lịch ra chuyện sẽ lại delay, cố gắng 1 tuần một chương nhưng không hứa, nếu có bonus vài chương thì cũng đồng nghĩa là tui có thể lại lặn vài tuần. Cùng cố gắng sinh tồn qua tháng 3, 4 nào.
:(TT-TT):<
___________________________
"Đại nhân, ông nghe ta nói một lần không được à? Ông bắt nhầm người rồi!! Ta cũng là nạn nhân mà thôi." Mặc cho ta ngồi trong cũi gào thét, tên quan đó vẫn kiên trì bắt ta về. Có ai đen đủi như ta không, vừa mới được dịp chơi lớn một trận liền bị tống vào cũi. Hét nhiều mất sức, ta cũng mặc bọn họ rồi móc khô bò ra thưởng thức. Ở chung với Hy tử được cái tốt, ba cái thứ ăn vặt dự trữ kiểu này trong nhẫn ta đầy.
"Đến nơi rồi, ngươi còn không mau xuống!" Một tên lính hằm hè. Chả hiểu tại sao bọn họ chỉ có một đoạn đường mà thái độ từ ghét bỏ đã hóa sang căm thù, ta từ chối lấy mạng mình ra cược.
"Không xuống. Các ngươi tống ta vào thì ta phải vào, đuổi ta xuống thì ta phải xuống chắc?"
"Ngươi!"
"Ta đính chính một lần nữa, ta không phải người của Vân Cương hội, ta là nạn nhân bị họ bắt cóc. Các ngươi chậm chân không hoàn thành nhiệm vụ thì thôi còn vu cáo cho ta. Sếp của các người đâu, ta muốn tố cáo!" Sau khi ăn mặt phải ăn ngọt, gặm hết khô bò, ta lại mang bánh ra gặm. Lần sau phải đóng thêm mấy bình nước, ăn không thế này nhanh khô cổ ghê.
"Ngươi... ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Nhìn một tên lính lao đến phía ta, ta rất ung dung lấy một túi quả đủng đỉnh ném về phía hắn. So với lúc bị tên Vu vu hội nhào đến, ta lúc này đã chuẩn bị kỹ càng. Đột ngột bị bắt, nếu có thể dùng phương thức hòa bình thì rất tốt, còn nếu không, thì dùng vũ lực thôi. Độc trong túi ta nhiều như vậy, đây mới là lần đầu tiên có cơ hội dùng đó. Nhìn mấy tên nằm trong phạm vi lăn lộn trên đất, ta tốt bụng khuyên nhủ: "Đừng gãi, càng ngứa đấy."
Thói đời càng gãi càng ngứa, trị được ngọn mà không trị được gốc. Đến cuối, vừa đau vừa ngứa vừa xót, thốn đến không thể tả. Thấy đánh gần không được, bọn họ quyết định tấn công từ xa. Nhìn thương tiễn dựng thẳng, ta nhận ra, mình... chơi hơi lố rồi. Tuy trong túi vẫn còn không ít đồ linh tinh nhưng về tấn công tầm xa thì ta cũng không chắc cho lắm. Móc được một viên đạn chẳng rõ công dụng là gì, ta thủ thế, chuẩn bị cá chết lưới rách một phen.
"Dừng tay!"/Bộp!
Vào thời khắc âm thanh kia vang lên, cánh tay ta đã vung hơn nửa vòng tròn, viên đạn tròn vo cũng không nể mặt trượt ra khỏi bàn tay, lăn đến chân người nọ. Ta bịt tai chờ một lúc không có động tĩnh lần cười xòa: "Kẹo, kẹo mè đen ấy mà."
Thầm nghĩ viên đạn này phải có điều kiện đặc thù mới phát nổ, ta nhanh chân chối trách nhiệm. Giả dụ ngày mai nó nổ thì chỉ trách tên nào xấu số, đâu thể trách ta đúng không? Nam nhân kia nhìn ta một lúc rồi cúi người nhặt viên đạn lên xem xét. Lâu như thế không nổ, chả lẽ chờ tới lúc ngươi xem lại nổ sao? ĐÍnh chính một lần nữa, ta nói: "Ta đã nói nó là..."
Trước khi ta kết thúc lời mình, viên đạn ấy... nổ. Tuy rằng không nguy hiểm gì nhưng toàn thân nam nhân kia đều nhuốm thành một màu đen. Tuy biết không nên nhưng ta nhịn không được, lăn lộn trong cũi cười đến ra nước mắt. Thái Cổ La, ngươi cũng quá thú vị rồi đó. Thế nhưng, kết quả của một trận cười sảng khoái chính là ta, dành một đêm trong ngục.
_________________________________
Sáng hôm sau, chắc lúc gà mới gáy, ta bị người lôi đi diện kiến nam nhân nọ. Vào ngục rồi mới biết, hắn ở chỗ này cũng là một tên tai to mặt lớn, đại tướng quân lận đó nha. Bình thường ta nhất định sẽ sợ hắn nhưng nghĩ đến mình đánh thuốc nhiếp chính vương Bạch Liên Bông, bắt thân vương Hy tử giả gái, còn tiện thể làm mai cho Hoàng đế Vàng khè, mới chơi hắn một cú vẫn tính là nhẹ. Bình mẻ chả sợ nứt, ta có gì phải lo chứ.
"Thấy tướng quân còn không mau quỳ xuống!" Quả nhiên đi đâu cũng một bộ, cứ miệng to là được. Ta nhướn mày nhìn hắn, xem ra đống bột đen kia có gì kì lạ, nếu không sao hắn vẫn còn đóng giả bao thanh thiên làm gì.
"Hắn là tướng quân của ngươi, không phải tướng quân của ta, ta vì cái gì phải quỳ?" Nói thật ta cũng cảm thấy gan mình to ra không ít. Một mặt chắc do ảnh hưởng của Hy tử, một mặt chắc do nam nhân trong mộng kia đi.
"Ngươi!"
"Các ngươi lui xuống trước đi, ta cùng y có chuyện bàn riêng." Tướng quân nọ đưa tay day day mi tâm, đuổi người, để lại trong phòng chỉ còn ta và hắn. Chẳng biết qua bao lâu, hắn mở lời:
"Ma quân điện hạ, là ngài sao?" Nghe câu hỏi của hắn, ta trong lòng gõ trống nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Hắn... hắn biết ta? à không, biết cái mặt này? Thái Cổ La, ngươi rốt cuộc là đắc tội hết bao nhiêu người thế hả?
"Đại nhân nhầm rồi, ta chẳng qua chỉ là một viên quan nho nhỏ ờ Phong quốc, không biết Ma quân gì cả." Cái nồi này, ta nhất định không đội. Tên tướng quân nghe vậy ngẩng đầu, soi xét mà nhìn ta, cũng cho ta cơ hội quan sát hắn. Tuy cả mặt đen thui nhưng ta dám cá hắn trắng ra nhất định nhìn không tệ. Mũi cao, mặt vuông, trông tuy đẹp ngất ngây nhưng lại mang đến cảm giác thật thà, chất phác.
"Vậy ngươi là...."
"Trước khi hỏi người thì nên tự xưng danh. Ta vô duyên vô cớ bị bắt, cớ gì phải nói cho ngươi biết chứ."
"Là tại hạ thất lễ. Tại hạ họ Uất Trì, tên một chữ Dương, là người đứng đầu ở đây. Các hạ y trang xa xỉ, phong thái hơn người, nhìn liền biết không phải hạng phàm phu tục tử. Thủ hạ của hạ của ta đều dựa theo quân quy hành động, nếu có nửa phần bất kính, xin các hạ thứ lỗi." Dù miệng nói xin lỗi nhưng thành ý đều không có. Thế nhưng, ta ở trong địa bàn hắn, có một vài chuyện không thể quá khắt khe được.
"Ta là..." Aida, ta nên giới thiệu mình như thế nào nhỉ? Thái Cổ La? không được, xài cái tên này trăm phần trăm vào ngục. Trang Văn Chiêu, cũng không đúng, tên vàng khè ấy phong tước cho Triệu Văn Chiêu mà... thôi tên là được.
"Văn Chiêu, ngươi có thể gọi ta là Văn Chiêu."
Xem như chiếm được đáp án hài lòng, tướng quân nọ gật đầu nói: "Vậy Văn Chiêu công tử, không biết, thanh hắc diện kiếm là từ đâu mà có được? Phải chăng, công tử đây là người của Ma Cung?"
"Hắc Diện kiếm gì cơ? Ta đâu có dùng kiếm." Có thể đoán ra ta là người ma cung không tồi nhưng hắc diện kiếm gì đó, ta chưa nghe bao giờ. Có vẻ ánh mắt của ta quá vô tội, hắn đặt một thanh kiếm lên bàn... là thanh hôm qua ta dùng, chỉ là so với cảnh tượng vứt xó trong nhẫn, nó được bao bọc bởi một tấm lụa trắng, lưỡi kiếm còn được lau sáng đến mức ta tưởng mình có thể soi gương trên nó. Tuy ta sớm biết nó rất đẹp nhưng lấp lánh đến mức này.... càng giống đồ treo tường.
"Vu Cương hội chẳng qua chỉ là một lũ thảo khấu, võ nghệ tầm thường chủ yếu là dựa vào chút kỳ ma dị thuật cùng người chống lưng nên mới làm mưa làm gió một phen. Trong khi, chủ nhân thanh kiếm này lại là một người võ nghệ cao cường, tâm tư hiểm ác, Vu Cương hội... căn bản không phải là đối thủ."
"Ngươi cũng không nên loại trừ phương án người đó vứt lại chứ. Ý ta, thanh kiếm đẹp thế này, tính thực dụng chỉ sợ không cao lắm đâu." sắc bén thì thế nào, kiếm thủy tinh, đập cái gãy thì huề.
"Ngươi.... Công tử có biết chủ nhân thanh kiếm này là ai không?"
"Chắc chắn không phải ta." Ngươi muốn nhìn thì cứ việc mà nhìn, nhìn lòi mắt cũng chả đổi được gì đâu. đây căn bản không phải vũ khí của ta. ta chỉ có mỗi cái bánh bột 'cẩm thạch' ngô sớm đã bị Bạch liên bông tịch thu mà thôi..
"Chủ của thanh kiếm này là Cơ giáo chủ, Cơ Hựu Trạch."
"Ồ, ra là của Đen..." Không đúng, à không, đúng quá ấy chứ. Đồ đen thùi lùi, ngươi tặng đồ cho người khác mà không dọn dẹp cho sạch. Ngươi để lại tiền vàng còn được, để lại cái của nợ ấy làm gì chứ!!! Đang lúc ta rối rắm không biết làm sao, tên tướng quân lên tiếng:
"Tuy không biết công tử cùng Ma cung như thế nào nhưng tạm thời là thời điểm chiến tranh, tại hạ không thể không phòng. Người Ma Cung trước giờ quỷ kế đa đoan, công tử còn có liên hệ với Phong quốc, tại hạ không thể thả người. Thế nhưng ta từng chịu ân của tiền cung chủ ma cung, vẫn là mong công tử cùng tại hạ hợp tác, chờ khi chiến sự qua đi, tại hạ sẽ tận tay tiễn công tử về nước."
Ta nhìn hắn hồi lâu vẫn là gật đầu. Dù gì từ Thương Quốc đến Phong quốc bằng ngựa nhất định phải băng qua Kim quốc, ta chẳng sợ Tím rịm không tìm ra ta. Còn cả Hy tử với Vàng khè, hai người đó không lý nào mặc ta chết mà không cứu. Coi như đi du lịch vài tháng đi, dù sao ta cũng rất tò mò quân doanh thực ra trông như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.