Dụ Noãn đứng ở cửa ra vào, luống cuống cấu môi.
Lúc này, chuông cửa bị người ta ấn vang lên một tiếng, sự kinh động bất thình lình khiến cho cô giật mình một cái.
Người bên ngoài dường như biết cô đang đứng ở sau cánh cửa, vì vậy lại gõ thêm hai cái: “Dụ Noãn? Chuyển phát nhanh của em quên ở trong thang máy này.”
Nghe thấy giọng nam ở bên ngoài cửa, tay Dụ Noãn càng dùng sức cấu môi, đến lúc bị cấu đau, cô lại vội vàng bỏ tay xuống, rồi lại không biết nên đặt tay ở đâu.
Cô phải làm sao đây?
Mở, mở cửa hay không…
Nhưng mà cô phải nói với anh cái gì đây?
Làm sao đây, làm sao đây…
Dụ Noãn còn đang khó khăn xoắn xuýt, thì ở phía bên kia cánh cửa, Quý Sơ Đồng đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương trả lời, anh suy nghĩ một lúc rồi thoả hiệp: “Vậy anh đặt chuyển phát nhanh của em ở cửa, lát nữa em mang vào nhé.”
Nói xong anh mới phát hiện, hình như anh có thể đặt thẳng ở cửa luôn. Giúp cô mang chuyển phát nhanh lên lầu là đã rất nhân nghĩa rồi, căn bản không cần phải giằng co với cô ở chỗ này như bây giờ.
Nhưng chẳng biết tại sao anh lại muốn giúp cô mang vào trong, có thể là thấy dáng dấp cô gầy gầy nhỏ nhỏ, chỉ đơn thuần sợ cô khi mang đồ vào trong sẽ vô tình làm gãy tay nhỏ chân nhỏ.
Đặt chuyển phát nhanh ở cửa, ánh mắt anh rơi trên cái tên người nhận trên thùng hàng vài giây.
Anh vừa đứng thẳng dậy đang định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cach-vach-muon-an-chuc/215630/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.