Lâm Hề Trì không nói chuyện, chớp mắt nhìn hắn, một chút bất an trong lòng nháy mắt không còn sót lại chút gì. Khóe mắt nàng cong lên giống mắt mèo, thoạt nhìn có chút giảo hoạt, sau đó chạm mũi giày vào giày của cậu.
Hứa Phóng liếc nàng, không nói gì. Chờ đem hai tay áo đều sắn lên xong, mới đem tầm mắt nhìn vào mặt nàng. Hai mắt nàng sáng ngời trong veo, tâm tình hiển nhiên trở nên rất tốt, nhanh như chớp mà nhìn chằm chằm cậu.
Cậu đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất, cầm tay nàng, cảm giác vẫn lạnh như băng. Hứa Phóng nhíu mày, theo bản năng chà xát tay nàng, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó cậu lại đem ống tay áo thả xuống, làm cả người nàng đều được trùm lại.
Lâm Hề Trì cong môi gọi: “Thí Thí.”
Hứa Phóng: “Ừ?”
Lâm Hề Trì tiếp tục gọi: “Thí Thí.”
Hứa Phóng ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng như nhìn kẻ ngớ ngẩn: “Gọi hồn?”
“Không gọi hồn, mình gọi cậu.”
“……”
Hứa Phóng ngước mắt, không trả lời lại, lôi kéo nàng hướng khu nhà ăn C đi.
Bị cậu lôi kéo, Lâm Hề Trì đến đường đều không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm cậu, kiên trì không ngừng gọi: “Thí Thí.”
Chỉ đi một đoạn đường ngắn, Lâm Hề Trì gọi cậu mấy chục lần. Hứa Phóng nhắm mắt, quay đầu lại nhìn, hỏi: “Cậu muốn làm gì.”
Thấy cậu rốt cuộc quay đầu lại, Lâm Hề Trì thu hồi dáng vẻ đùa cợt, ra vẻ đứng đắn hỏi: “Mình gọi cậu mấy lần?”
Hứa Phóng hừ nhẹ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bo-yeu-tham/1172935/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.